Trong "Vây Thành" của Tiền Chung Thư có viết: "Tốc độ lây lan của tin đồn nhanh hơn cả cảm cúm, năng lượng ẩn chứa lớn hơn sao băng, còn xấu xa hơn đám lưu manh, có thể khiến con người ta tiều tụy hơn cả lúc sinh non." Câu nói này vô cùng sâu sắc.
Tin đồn lan truyền xôn xao, sáng hôm sau Trì Nguyệt thức dậy mở máy, đủ loại tin tức đã tràn vào như ong vỡ tổ.
Cô nhíu mày, bình tĩnh đặt điện thoại qua một bên. Cô không có tâm trạng xem những thứ này dù đó là tin nhắn của ai, cô đã quen với việc bình tĩnh đón nhận những món quà của cuộc sống, dù tốt hay xấu đều giống nhau.
Cô rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu ăn sáng, đúng bảy giờ, cô đã bình tĩnh đứng chờ ở của khách sạn.
"Chiến binh đến từ bầu trời" chỉ còn lại sáu thí sinh, tổ chương trình đã chuẩn bị một chiếc xe thương vụ bảy chỗ cho bọn họ, sáu đồng đội chuẩn bị trở thành đối thủ cạnh tranh lần lượt lên xe, đến một nơi không được biết trước. Bọn họ vẫn chưa biết nội dung kiểm tra và quy tắc vào vòng trong của vòng mới nên đều yên lặng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại có mấy thí sinh liếc nhìn Trì Nguyệt.
Dáng vẻ của cô khi đeo khẩu trang, kính râm và mũ quá dễ nhận ra, gần như không khác gì trong video.
Tối hôm qua, Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam đều nhắn tin cho cô hỏi thăm tình hình, cô không trả lời, mọi người cảm thấy cô đã gián tiếp thừa nhận người trong video là cô...
Bầu không khí hơi kỳ quái, Trì Nguyệt chỉ coi như không biết, vẫn im lặng không để ý đến ai.
Lưu Vân ngồi bên cạnh cô, từ từ ngồi gần hơn: "Chị Trì Nguyệt, chị nói xem hôm nay chúng ta sẽ thi đấu cái gì?"
Rõ ràng đây chỉ là một câu nói mở đầu.
Trì Nguyệt: "Tôi không biết."
Lưu Vân mím môi lén lút liếc nhìn những người khác, thấy không ai chú ý đến mình, cô ta nhẹ nhàng luồn tay vào khuỷu tay của Trì Nguyệt, lại dính sát vào bên cạnh cô: "Chị Trì Nguyệt, chị không sao chứ?"
Trì Nguyệt hơi nhíu mày nhìn sang: "Tôi có chuyện gì chứ?"
Lưu Vân: "..."
Cô thật sự quá bình tĩnh, trái tim nhiều chuyện của cô ta đã nhảy lên tận cổ rồi nhưng gặp phải một người bình tĩnh thế này thì sẽ không có cửa đột phá nào.
Lưu Vân và Mạnh Giai Nghi liếc nhau, bất đắc dĩ nhún vai, Trì Nguyệt đã không muốn nói chuyện thì không ai có thể ép buộc.
Vòng thi đấu đầu tiên đã đủ khốc liệt, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiến vào một vòng thi đấu ma quỷ, lại không ngờ xe thương vụ lại đưa bọn họ đến văn phòng của tổ chương trình "Người Đi Dưới Trời Sao"
Tổ đạo diễn nói cho bọn họ biết, hôm nay sẽ kiểm tra kiến thức lý thuyết cơ bản. Không luận võ mà chuyển sang thị văn sao?
Sáu cô gái đều ngơ ngác.
Trì Nguyệt, Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam đều vào vòng trong từ tổ năm, thoạt nhìn như một đội nhỏ, bởi vậy Thẩm Lam tổ một và Hùng Linh tổ ba đều vô thức tạo thành một nhóm. Trong quá trình từ khách sạn đến trường thi, bọn họ luôn nắm tay đi cùng nhau, bốn người còn lại đi cùng nhau, ba cô gái kia đều xoay quanh Trì Nguyệt.
Tình cảnh này vừa xuất hiện trong phát sóng trực tiếp, trên màn hình toàn là bình luận "6666*.
(*) Ý là đỉnh
Trì Nguyệt có vẻ không hề chịu ảnh hưởng tin đồn và những lời nói bẩn thỉu lan truyền suốt cả một đêm.
Bình luận "Chị Trì vẫn là chị Trì" che kín màn hình, mạnh mẽ hot thêm một đợt nữa.
Địa điểm thi được bố trí tạm thời, để tiện cho việc quay chụp, camera được lắp đặt từ mọi góc độ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có sáu thí sinh nhưng có vô số ban giám khảo cùng một nhóm nhân viên công tác trong coi hiện trường. Bọn họ phải làm bài trong hoàn cảnh chật chội này sao?
Lúc Trì Nguyệt bước vào phòng thi lại gặp Thẩm Á Lệ ở cửa.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất chuyên nghiệp, đang nghiêm túc giải thích điều gì đó với nhân viên công tác, thấy Trì Nguyệt đến liền ngẩng đầu lên, không hề che giấu ánh mắt đánh giá.
Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Thẩm Á Lệ cong môi, nhìn sang chỗ khác.
"Các bạn thí sinh, kiến thức trong lần thi đấu này liên quan đến 28 kiến thức lý thuyết cơ bản. Thời gian kiểm tra chia thành hai buổi sáng chiều, trong đó buổi sáng ba tiếng, buổi chiều ba tiếng rưỡi, trong khi kiểm tra không được tùy ý đi lại, không được rời khỏi phòng thi, nếu muốn xin nghỉ phép sẽ được giải quyết theo việc bỏ thi đấu."
Mọi người yên lặng lắng nghe nhân viên công tác giải thích quy tắc.
"Bây giờ mọi người được hoạt động tự do, mọi người tranh thủ vào nhà vệ sinh đi, nửa tiếng nữa chính thức bắt đầu."
Sau khi nói chuyện xong, Lưu Vân và Mạnh Giai Nghi lập tức vây quanh Trì Nguyệt.
"Cô vào nhà vệ sinh không?"
Trì Nguyệt đứng lên: "Ừm."
Ba cô gái đi ở phía trước, Lưu Nhược Nam yên lặng đi theo sau, cô ta nhìn Trì Nguyệt: "Cô sẽ vũ trang đầy đủ thế này trong lúc kiểm tra sao? Có rất nhiều người đang nhìn cô đấy."
Trì Nguyệt: "Không có quy định không được làm vậy."
Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, bây giờ cô vẫn chưa lộ mặt trong phòng, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?
"Đừng lo lắng, chắc chắn mọi người đều cho rằng cô ngại tin đồn, xấu hổ không dám gặp người khác." Lưu Nhược Nam khẽ cười một tiếng rồi nói nhỏ: "Tôi biết cô không phải người như vậy."
Nụ cười của Trì Nguyệt bị che giấu dưới lớp khẩu trang: "Cảm ơn."
Hôm nay là phần thi viết, để tránh bị người ta suy đoán bọn họ gian lận nên bọn họ đều không đeo tai nghe không dây, vì vậy việc trò chuyện riêng cũng tự do hơn nhiều.
Lưu Vân và Mạnh Giai Nghi thấy hai cô bước nhanh hơn, đều chạy chậm theo sau lưng: "Này, hai người đang lén lút nói gì thế? Nhược Nam, Trì Nguyệt là của mọi người, không phải cô đang muốn dùng thủ đoạn tranh giành tình cảm chứ?"
Lưu Nhược Nam nhìn Mạnh Giai Nghi: "Cô biến đi! Tôi là chính cung của Trì Nữ vương, cần gì phải tranh sủng?"
Lưu Vân: "Ha ha, vậy em sẽ là sủng phi mà Trì Nữ vương yêu thương nhất."
Mạnh Giai Nghi: "Thôi đi! Hạt đậu nhỏ còn chưa nảy nở đầu, không có chút hương vị phụ nữ nào cả. Phải giống như tôi này, ngực to eo nhỏ mặt hồng hào, đây mới là sủng phi tiêu chuẩn, vừa nhìn đã biết là nhân vật yêu tinh chiếm xác, sủng quan hậu cung..."
"Mau nhìn kìa, trâu bay trên trời!"
"... Ha ha!"
Tiếng cười còn chưa dứt đã trở nên lúng túng.
Một nhóm người vội vàng rời khỏi phòng thi, người đi đầu tiên là Thẩm Á Lệ mang vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này, một nhân viên công tác chạy vào, đi đến trước mặt cô ta: "Thẩm tổng, anh Kiều đã đến."
Vẻ mặt Thẩm Á Lệ trở nên nặng nề: "Đến một mình sao?"
"Không." Nhân viên công tác liếc nhìn cô ta: "Còn dẫn theo ba người nữa."
"Biết rồi, tôi sẽ đi ra đón."
Thẩm Á Lệ không hề cảm thấy vui vẻ khi bị vị Bồ Tát sống này nhìn chằm chằm, sự xuất hiện của anh sẽ khiến cô ta bị bó chân bó tay trong công việc.
Anh Kiều có sản nghiệp cực kỳ to lớn, chương trình này chỉ là một chi tiết rất nhỏ trong chiến lược phát triển của anh, căn bản không cần phải đích thân làm, nhưng vị cậu ấm này lại thích hàng không vũ trụ và thể thao mạo hiểm, rất hứng thú với chương trình này, những ngày qua luôn cắm rễ ở Cát Khâu.
Trong lòng Thẩm Á Lệ cảm thấy buồn bực nhưng trên mặt lại nở nụ cười điềm tĩnh ôn hòa, dẫn nhóm người Kiều Đông Dương đi vào văn phòng.
"Anh Kiều, sao anh lại đến đây?"
Kiều Đông Dương nhìn cô ta: "Tôi không thể đến đây sao?"
Trong lòng Thẩm Á Lệ thấy khó chịu với ông chủ nhưng lại không dám đắc tội, đành phải mỉm cười, cung kính nói: "Tất nhiên chúng tôi rất hoan nghênh một người bận rộn như anh Kiều dành thời gian đến chỉ đạo công việc. Thế nhưng sắp vào phần thi kiến thức lý thuyết rồi, chỉ sợ chúng tôi không có thời gian tiếp đón anh..."
"Ha!"
Kiều Đông Dương mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
"Chỗ của cô là tụ điểm ăn chơi à? Tôi cần tiếp đón gì hả?"
"..." Thẩm Á Lệ nghẹn họng không trả lời được, gặp phải một người thế này khiến cô ta không biết phải đối phó thế nào.
Kiều Đông Dương: "Đi thôi, đi xem qua trường thi, hôm nay để tôi làm giám thị."