[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Bỏ thi đấu? Cô đã phải cố gắng rất lâu, vậy mà lại từ bỏ như vậy sao?

Trì Nguyệt hơi hoảng sợ: "Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?"

Vương Tuyết Nha nhìn cô, chẫm rãi che mặt: "Mình cảm thấy mình không còn mặt mũi ở lại nữa"

Đây là một đứa bé vô cùng hiền lành, vốn dĩ đã mềm yếu hơn những cô gái khác, có thể tưởng tượng được cô đã bị giày vò nhiều đến thế nào khi gặp chuyện như vậy. Trì Nguyệt hiểu rõ áp lực tâm lý của cô nên xoa đầu cô: "Đối mặt còn khó khăn hơn lùi bước, nhưng đối mặt có thể khiến cậu trở nên kiên cường hơn, chỉ có đối mặt mới có thể khiến cậu hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma này, hiểu chưa?"

Vương Tuyết Nha hít mũi: "Mình hiểu rõ, nhưng mình... không thể mặt dày mặt dạn nữa. Người khác sẽ nhìn mình như thế nào ?"

"Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ nhanh chóng qua thôi. Ngoại trừ người thân và bạn bè của cậu, không ai quan tâm cậu là loại người gì, dù cậu làm tốt đến mức nào, bọn họ cũng sẽ nói được."


Nói đến đây, Trì Nguyệt đột nhiên ngơ ngác, cô đột nhiên nghĩ: Phạm Duy đâu? Người đàn ông khiến Vương Tuyết Nha liều mạng nhặt ống kính cho anh ta đâu?

"Tôi đến muộn..." Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến.

Phạm Duy cầm một giỏ hoa quả và một bó hoa tươi lao vào phòng bệnh, trên khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi nhễ nhại thể hiện rõ sự căng thẳng, sợ hãi và quan tâm của anh ta.

"Tặng em..." Anh ta đặt hoa tươi ở trước giường bệnh Vương Tuyết Nha: "Tôi phải đi rất xa mới mua được..."

Sau khi Cát Khâu trải qua thiên tai, thật sự không dễ tìm một bó hoa tươi như vậy, cũng không dám nghĩ anh ta phải làm thế nào mới có thể mua được.

Vương Tuyết Nha mím môi nhìn anh ta, dáng vẻ muốn khóc lại không thể khóc: "Cảm ơn anh, Phạm Duy."

Phạm Duy mỉm cười, thấy hơi chua xót: "Em còn khách sáo với tôi làm gì? Vốn dĩ tôi nên đến thăm em gừ sớm nhưng bị tổ chương trình phái đến một tổ cứu hộ khác, vừa mới quay về. Bây giờ em không sao chứ?"


"Tôi không a. Đã tìm được Viên Lan Hinh chưa?"

Phạm Duy: "Đã có một ít manh mối nhưng chưa cứu được người."

Anh ta suy nghĩ một hồi rồi lại bổ sung: "Hình như sự mất tích của cô ấy có liên quan đến kẻ trộm cây trong video mà em đã quay. Hiện tại cảnh sát đã tham gia vào, bọn họ vẫn đang giữ bí mật, tôi cũng không biết quá nhiều về tình hình cụ thể..."

Điều này khiến Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha hơi bất ngờ, Vương Tuyết Nha càng bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, không nói ra lời.

Phạm Duy an ủi cô: "Không liên quan gì đến em đâu. Em nghỉ ngơi đi, cố gắng nhanh chóng quay về tổ chương trình."

Vương Tuyết Nha lắc đầu: "Tôi rất khoẻ, ngày mai là có thể quay về tổ chương trình rồi, chỉ là tôi... không muốn quay về nữa."

Phạm Duy khẽ giật mình: "Em không bị thương sao?"


Câu hỏi này... có phải bị nhầm trọng điểm hay không? Trì Nguyệt thoáng tỏ ra không vui.

Phạm Duy lại tỏ ra vui mừng: "Vậy quá tốt rồi! Tuyết Nha, trải qua việc thế này lại không bị làm sao hết! Thể lực này, tố chất này, năng lực ứng biến này thật sự khiến người ta khâm phục! Tôi cho rằng ngoại trừ em chắc chắn không ai có thể là quán quân của tổ chương trình Trời Sao nữa."

"Anh Phạm." Trì Nguyệt ngắt lời anh ta với ánh mắt cảnh cáo: "Đừng kéo thù hận cho Tiểu Ô Nha."

"Ấy..."

Phạm Duy khẽ giật mình, kịp phản ứng lại: "À, là tôi vui quá nên hồ đồ."

Ở trong phòng bệnh một lúc, Trì Nguyệt lấy lý do đi vệ sinh để nhường lại không gian cho bọn họ. Đây là đời sống tình của của Tiểu Ô Nha, cô không thể tham gia xx không tiện can thiệp vào.

Nhưng toàn bộ mọi việc như một mớ hỗn độn trong lòng cô - tràn đầy nghi ngờ lại không thể làm rõ. Ba cô gái bị mất liên lạc, ba người đều là người nổi tiếng có tiềm năng đoạt giải quán quân của chương trình Trời Sao.
Lâm Phán, Vương Tuyết Nha, Viên Lan Hinh đều là thí sinh có cơ hội đoạt giải quán quân trong lòng Trì Nguyệt, trong đó Viên Lan Hinh là cao nhất. Nhưng bây giờ, Lâm Phán và Viên Lan Hinh là "kẻ tình nghi " đẩy Vương Tuyết Nha lăn xuống dốc cát, một người khác cũng có tình nghi đẩy là Chu Thanh. Hôm qua cô ta lại không tham gia huấn luyện vì sốt cao nên không có mặt ở hiện trường, coi như tránh được nguy hiểm và tình nghi trong sự kiện làn này.

Thế nhưng, vì sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Trì Nguyệt chỉ tin nguyên nhân hành động, không tin vào sự trùng hợp.

Đến buổi đêm, Vương Tuyết Nha không nói cho Phạm Duy việc nhặt ống kính, sợ anh ta sẽ cảm thấy đau lòng, áy náy khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn.

Cô rất mềm yếu nhưng cũng kiên cường, một mình chịu tất cả trách nhiệm trong việc này.
Nhưng chuyện này vẫn nhanh chóng lộ ra.

Lúc tìm được Viên Lan Hinh thì trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua tầng mây toả ra ánh sáng màu vàng rực, chiếu sáng cảnh hoang tàn trên cát vàng...

Chỉ tiếc là Viên Lan Hinh đã không còn là hạt giống số một hoạt bát đáng yêu nữa.

Sau khi cô ta bị cưỡиɠ ɦϊếp tập thể, quần áo còn không đủ che thân cà bị vứt bỏ trong một nhà dân bỏ hoang, cả người bầm tím, khuôn mặt sưng thành bánh bao lên men, hiện trường có dấu vết phản kháng dữ dội. Cô ta bị đánh đập dã man, suýt đã mất mạng...

Lúc cảnh sát điều tra hiện trường đã tìm được một ống kính camera, ống kính này không còn mặt kính.

Đó là ống kính Phạm Duy đã đánh rơi.

Một ống kính, hai cô gái bị hại, không, là ba cô gái bị hại.

Lúc Viên Lan Hinh được cứu về, cô ta hoàn toàn không thể nói chuyện.
Ba ngày sau, cô ta nói rõ ràng với cảnh sát và người của tổ chương trình. Lúc ấy vì Vương Tuyết Nha đang đuổi theo ống kính bị gió thổi đi mất nên cô ta muốn đi theo giữ lại, sau đó thấy cô vẫn khăng khăng như vậy liền tốt bụng đi theo nhặt hộ cô, không ngờ lại bi cuốn vào bão cát. Sau đó cô ta tốn rất nhiều sức lực để nhặt ống kính, thế nhưng có mấy người đàn ông không biết xuất hiện từ chỗ nào, lợi dụng tầm nhìn bị cản trở khi xảy ra bão cát để bắt cô ta đi.

Cô ta kêu trời mà trời không thấu, kêu đất mà đất chẳng hay, đã trải qua địa ngục trần gian trong căn nhà dân kia, tinh thần hoàn toàn sụp đổ...

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng khiến dư luận xôn xao, Vương Tuyết Nha trở thành mục tiêu bị công kích.

Tất cả mọi người trong tổ chương trình đều không chào đón cô, trên mạng toàn là người chửi mắng, tất cả mọi người đồng thanh nói "Vương Tuyết Nha cút ra khỏi Người Đi Dưới Trời Sao"
Một vài người vì tình yêu không quan tâm đến mạng sống, liên lụy toàn bộ tổ chương trình, khiến vô số người nghĩ cách cứu cô phải đối mặt với nguy hiểm, thậm chí còn khiến người khác bị thương, bị cưỡиɠ ɦϊếp, bản thân lại không làm sao hết, có thể đoán được cô đã phải chịu bạo lực mạng như thế nào...

Bình luận

Truyện đang đọc