[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Ha! Mấy tên đàn ông ấm áp luôn có thủ đoạn giống nhau, loại đàn ông này có sức sát thương quá lớn với những cô gái non nớt còn chưa vào đời.

Hơn nữa, phải quen bao nhiều phụ nữ mới có thể rèn luyện được kỹ năng như thế này chứ?

Trì Nguyệt thấy Vương Tuyết Nha đau lòng thì đột nhiên không muốn giấu giếm những việc vốn không định nói cho cô ấy biết nữa. Thà đau lòng luôn một lần, dùng biện pháp mạnh có thể khiến cô ấy nhanh chóng tốt hơn. Nếu không nói rõ ràng với cô ấy, chẳng may mấy ngày nữa tên Phạm Duy kia lại dỗ dành ngon ngọt thì phải làm sao?

"Tiểu Ô Nha."

Trì Nguyệt nghiêm túc gọi cô.

"Hả?" Vương Tuyết Nha ngẩng đầu.

"Mình có chuyện muốn nói với cậu."

Vương Tuyết Nha sụt sịt: "Chuyện gì?"

"Cậu nói cho mình biết, mình và tên cặn bã kia, ai quan trọng hơn?"


"Đương nhiên là cậu rồi." Vương Tuyết Nha không cần suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta là cái thá gì chứ? Anh ta xứng so với cậu sao? Tên cặn bã! Cứ nghĩ đến anh ta là mình lại thấy buồn nôn!"

Ừ, có thể thấy buồn nôn cũng tốt.

"Vậy thì tốt, đây là việc mình muốn nói với cậu." Cô mở điện thoại, mở bức ảnh mà Thiệu Chi Hành đã gửi cho cô: "Cậu hãy nhìn thật kỹ đi, đây là chuyện mà tên Phạm Duy kia đã làm."

Điều tra ghi chép thuê phòng?

Vương Tuyết Nha giật mình trợn to mắt.

Trong hình có đầy đủ thông tin cá nhân của Phạm Duy. Trong số những cô gái đi thuê phòng với anh ta, có ba đến bốn người là thí sinh của Người Đi Dưới Trời Sao, bọn họ đều là những thí sinh đã bị loại...

"Tên khốn này! Sao lại ghê tởm như vậy chứ!"

Vương Tuyết Nha đỏ mặt, cơ thể run lên bần bật, dường như phải chịu sự sỉ nhục cực lớn: "Chẳng trách... chẳng trách anh ta lại đối xử với mình như vậy..."


Trì Nguyệt quan sát biểu cảm trên mặt cô: "Cậu nói thật cho mình biết, cậu đã đi thuê phòng với anh ta chưa?"

Câu hỏi thẳng thắn này khiến Vương Tuyết Nha vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức lắc đầu: "Chưa."

Trì Nguyệt: "Vậy anh ta có từng yêu cầu không?"

Vương Tuyết Nha nhắm mắt lại, dường như không còn mặt mũi nhìn Trì Nguyệt nữa, nặng nề gật đầu: "Mình không đồng ý, mình thích anh ta, nhưng... mình không dám nghĩ đến chuyện như thế. Anh ta nói anh ta không ép mình, anh ta có thể đợi, sẽ thủ thân như ngọc chờ đến ngày mình đồng ý... Cái tên khốn này, tên khốn, tại sao anh ta không đi chết đi?"

Trì Nguyệt nhìn cô nổi giận.

"Có lẽ có quá nhiều tên cặn bã, Diêm Vương không bắt hết được?"

"... Hu hu, Nguyệt Quang Quang, mình hận anh ta muốn chết, tên khốn này. Tên khốn!"


"Hận anh ta thì mắng chết anh ta đi. Thế nhưng lúc cậu mắng chửi người khác phải đổi những từ ngữ mới mẻ hơn, chỉ dùng mỗi "Tên khốn" sẽ quá đơn điệu, không phù hợp với sự cặn bã của anh ta."

"Cặn bã?" Vương Tuyết Nha ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên.

Trì Nguyệt nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Phải ân cần hỏi thăm loại người lõi đời như anh ta từ mọi mặt mới được. Lúc mắng chửi phải nhớ sử dụng nhiều cách ví von, mô phỏng, tu từ, nhấn mạnh, thành ngữ, đặt câu hỏi, phản biện, so sánh, ẩn dụ cùng đủ cách hành văn... Ngoại trừ động vật, còn có thể sử dụng cây cối, vi trùng để làm vật so sánh. Không cần phải sử dụng những từ ngữ văn vẻ, nhưng cố gắng tránh những lời lẽ thô tục, vậy thì sẽ càng phong cách hơn."

Vương Tuyết Nha nghe xong cũng thấy ngạc nhiên, quên mất cả việc phải đau lòng.
"Ví dụ như?"

"... Ví dụ như: Mỗi năm người ta chỉ có một mùa xuân*, anh ta một năm bốn mùa đều là mùa xuân, loại gen đặc biệt như vậy, e rằng trong nhà phải cải tạo gen mấy đời mới có được kết quả này. Chẳng lẽ nhà anh ta là gia đình bốn thế hệ cùng chung sống, tất cả đều là anh em? Năm thế hệ chung sống, không phân chia già trẻ? Nếu không có gia đình hạnh phúc như vậy, tại sao lại được trời cao ưu ái truyền thừa cơ quan bài tiết toàn diện, không làm việc tốt chỉ biết đẻ trứng, anh ta có khác gì con ruồi..."

(*) Ý là động dục.

"Phụt! Ha ha ha ha, Nguyệt Quang Quang, mắng anh ta, mắng chết anh ta!"

Vương Tuyết Nha ở cạnh Trì Nguyệt cả ngày, cùng cô truyền dịch, cùng cô ăn cơm, có người nói chuyện giải sầu nên Vương Tuyết Nha dần vượt qua giai đoạn đau lòng, đã không nhắc đến Phạm Duy nữa. Không biết cô ấy đang giả vờ hay thật sự đã buông tay. Nhưng cô ấy không nhắc tới, Trì Nguyệt cũng không muốn chạm vào nỗi đau của cô ấy, hai người cười đùa vui vẻ giống như lúc còn ở trong trường học.
Thoáng cái đã đến buổi chiều, Trì Nguyệt nhận được sự đồng ý của Kiều Đông Dương, dẫn Vương Tuyết Nha đi tham quan Thành phố hàng không vũ trụ.

Giai đoạn thi đấu tiếp theo của Trời Sao sẽ diễn ra ở đây, Vương Tuyết Nha được đi tham quan sớm nên rất vui vẻ, tung tăng chơi đùa khắp nơi, còn để Trì Nguyệt chụp cho cô mấy bức ảnh với các thiết bị thi đấu, thế nhưng vừa xem ảnh, cô lại thấy đau lòng rơi nước mắt, khóc đến mức Trì Nguyệt không hiểu ra sao.

"Sao lại thế này? Không phải đang vui vẻ sao? Tại sao lại khóc nữa?"

"Hu, mình khó chịu..." Vương Tuyết Nha lau mắt: "Không còn ai chụp ảnh đẹp cho mình nữa..."

Trì Nguyệt cầm điện thoại lên nhìn kiệt tác của mình, trên trán hiện ra dấu chấm hỏi: "Cậu khóc vì chê kỹ thuật chụp ảnh của mình không tốt? Cậu không thể đăng lên mạng để khoe khoang?"
Đôi mắt Vương Tuyết Nha sáng long lanh nhìn cô chằm chằm, vừa khóc vừa cười: "Hình như vậy..."

"Vương tổng, cậu không sao chứ? Chúng ta có thể nghiêm túc khóc lóc vì chuyện thất tình hay không?"

Trì Nguyệt không phải người nhiệt tình, người không thân thiết với cô, có lẽ quanh năm cũng khó nhìn thấy cô mỉm cười, nhưng thật ra cô là một người tốt bụng, có thể nói những lời lẽ ngon ngọt, nếu thật lòng muốn dỗ dành ai, có thể dỗ dành người đó vô cùng thoải mái.

Lúc này Vương Tuyết Nha đang tận hưởng điều này, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi lập tức mỉm cười vui vẻ.

"Nguyệt Quang Quang, có phải mình rất xấu không?" Vương Tuyết Nha nghĩ lại những việc mình đã làm, vừa xấu hổ vừa không cam lòng, cảm xúc vô cùng phức tạp: "Mình không đau lòng, chỉ thấy khó chịu, mất mặt, không biết vì sao mình lại bị mù, chọn trúng tên cặn bã như vậy? Điều đáng giận hơn là, việc này... mình đã nói cho ba mẹ biết rồi, bây giờ mình phải giải quyết thế nào..."
"Hả?" Trì Nguyệt hơi bất ngờ, nhìn cô chằm chằm: "Cô Vương, cậu nghiêm túc sao?"

Vương Tuyết Nha gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt: "Không thì sao? Mình nghiêm túc với anh ta, ba mình hỏi mình có bạn trai chưa, mình không thể nói dối, đã nói gần đây đang quen một người, khi nào về Thân thành sẽ dẫn anh ta đi gặp ba mę."

Trì Nguyệt im lặng, đây không phải là ngày đầu tiên cô biết Tiểu Ô Nha ngây thơ.

Một cô bé ngoan đâu dám nói dối ba mẹ chứ?

Những chuyện thế này không thể nói đúng, cũng không thể nói không đúng, chỉ là may mắn hay không thôi.

"Nói cậu ngốc mà cậu lại ngốc thật."

"... Mình chỉ nói anh ta là người của tổ chương trình, không nói điều gì nữa, cũng không nói cho bọn họ biết anh ta là ai..." Vương Tuyết Nha nói đến đây, không biết lại nghĩ đến điều gì, cúi đầu thật thấp, dường như đang nghiến răng nghiến lợi: "... Thật ra còn một chuyện khiến mình rất tức giận."
"Chuyện gì?"

"Hơi khó nói."

"... Vậy cậu đừng nói nữa, cứ nghẹn chết đi."

"Đừng mà!" Vương Tuyết Nha kéo tay áo cô, khẽ nói: "Nếu mình nói ra, cậu không được mắng mình."

"Cậu mè nheo cũng vô dụng." Trì Nguyệt lườm cô: "Nên mắng vẫn phải mắng!"

"..." Vương Tuyết Nha lấy giấy lau mũi, nghẹn ngào nói: "Chương trình này còn phải ghi hình rất lâu, Phạm Duy nói anh ta không có xe không tiện đi lại... Mình vốn định... định cho anh ta tiền đặt cọc trước để anh ta mua xe. Mình cảm thấy một người đàn ông phải đi lại khắp nơi sẽ rất vất vả... Nhưng mình còn chưa kịp nói cho anh ta biết..." 

Bình luận

Truyện đang đọc