[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Cô gái mạnh mẽ sao? Mí mắt Trì Nguyệt giật một cái, không nói câu nào.

Kiều Đông Dương: "Tôi đã bấm đốt ngón tay tính toán. Nữ thí chủ cô đang khó chịu sao?"

Trì Nguyệt coi như không nghe thấy gì.

Kiều Đông Dương lại gần, vẽ mặt cười mà như không cười: "Thử phân tích kỹ càng tính cách và tâm lý một chút xem, dưới vẻ bề ngoài thờ ơ của cô đang cất giấu bao nhiêu khát vọng của phụ nữ?"

Nói nhảm! Cô là phụ nữ mà.

Kiều Đông Dương: "Vì sao cô lại tự gò bó bản thân như thế? Hả?"

Trì Nguyệt không ngoảnh lại, vừa trải giường vừa trả lời: "Anh Kiều , tôi thích màu hồng vì nó giống với tiền nhân dân tệ mà tôi thích. Anh đừng có suy nghĩ quá nhiều."

Kiều Đông Dương nhướn mày, không cãi lại,vẫn đứng sau lưng cô.

Trì Nguyệt vì một người đàn ông nhìn chằm chằm trong một không gian riêng tư, trước mắt lại sẵn có một chiếc giường khiến cô mơ hồ cảm thấy bầu không khí không thoải mái lắm.


Cô kìm nén trái tim đang lại nhảy lên rộn ràng, nhanh tay sắp xếp lại chăn đệm, vỗ một trái: "Được rồi đấy, anh Kiều, anh nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong cô rời đi luôn.

"Trì Nguyệt."

Giọng Kiều Đông Dương rất nhẹ nhàng.

Trì Nguyệt ngoảnh lại: "Anh Kiều còn muốn chỉ dạy điều gì nữa."

Kiều Đông Dương cảm nhận được cô thể hiện rõ vẻ không vui, anh bình tĩnh lại gần cô: "Tôi biết một giáo sư có kinh nghiệm lâm sàng với các loại bệnh thần kinh và chướng ngại tâm lý, tôi có thể giới thiệu cho cô."

"Cảm ơn vậy tôi không cần. Tôi không bị bệnh."

"Tôi đang nói đến chị cô." Kiều Đông Dương giận tím mặt: "Hình như bệnh tình của cô ấy rất nghiêm trọng. Nếu cô cảm thấy không tiện, cô có thể nói rõ bệnh tình cho tôi biết trước, tôi sẽ tư vấn giúp cô."

Sắc mặt Trì Nguyệt cứng lại, nụ cười trên khóe môi đã biến mất, thay vào đó là vẻ khách sáo và và lạnh lùng.


"Anh Kiều. Anh có hứng thú với tôi thế sao?"

Kiều Đông Dương nheo mắt lại, nhìn Trì Nguyệt mấy giây rồi đột nhiên bật cười.

"Cô cũng có thể hiểu như vậy."

Còn có thể hiểu thế nào được chứ? Đây là một vấn đề hoàn toàn xa lạ với Kiều Đông Dương, dường như anh không thể cãi lại được, nhưng anh chắc chắn phải nói ra sự thật.

"Hôm nay chị cô có phản ứng quá mạnh với tôi. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ như... tôi là ma quỷ, kẻ gϊếŧ người? Nỗi đau này quá sâu quá tàn nhẫn, đó là sự sợ hãi, căm hận, hận không thể băm vằm tôi ra? Tôi không biết cô ấy, cũng chưa từng bị ai nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy. Tôi nghĩ, nếu tôi không thể làm rõ chuyện này, tối nay tôi sẽ mơ thấy ác mộng."

Ác mộng? Người như anh ta sẽ mơ thấy ác mộng?

Trì Nguyệt cười lạnh: "Thật xin lỗi, anh Kiều, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn."


Kiều Đông Dương chậm rãi đến gần cô: "Người làm hại chị cô có tên là gì?"

Mặt Trì Nguyệt đã hiện rõ vẻ tức giận.

Trong nhiều năm qua, Trì Nguyệt vẫn luôn giữ một khoảng cách với người khác. Cô không chia sẽ những chuyện này với Vương Tuyết Nha dù đó là bạn thân nhất của cô. Cô không cần sự thông cảm của người khác, cũng không muốn làm thím Tường Lâm, kể lễ những thiệt thòi mình phải chịu và những tổn thương mà chị gái phải nhận với người ngoài...

Không phải ai cũng muốn bị nhòm ngó sự riêng tư.

Kiều Đông Dương đang xúc phạm cô. Cô không biết vì bị người khác vạch trần những thứ mình đã cất giấu quá lâu, hay cô đã mất kiên nhẫn với anh. Cuối cùng cô đến gần anh với vẻ không hề khách sáo.

"Anh Kiều Anh không cảm thấy xấu hổ khi tò mò ngọn nguồn mọi việc sao?"
"Cô Trì, cô không cảm thấy ấm lòng khi được tôi quan tâm sao?" Kiều Đông Dương cong môi, giọng điệu cố chấp không thể từ chối: "Chắc hẳn người như cô rất ít khi nhận được sự quan tâm của người khác đúng không? Cô nhạy cảm, gai góc, luôn đề phòng mọi thứ."

"Liên quan gì đến anh?"

"Cô Trì, không phải mỗi người tiếp cận cô đều có mục đích không tốt, nhỡ đâu...anh ta là quý nhân của cô thì sao?"

Trì Nguyệt kìm nén cơn giận: "Đó là việc của tôi!"

"Đó không phải là chuyện của cô." Hôm nay Kiều Đông Dương cũng vô cùng tốt tính, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn khi nhìn thấy lửa giận bùng bùng trong đôi mắt Trì Nguyệt .

"Cơ thể mỗi người đều có một loại từ trường, sự thay đổi cảm xúc sẽ làm thay đổi tần số rung động của từ trường. Chúng ta không thể nhìn thấy thứ này bằng mắt thường, nhưng nó vẫn xảy ra. Khi không gian hấp thu quá nhiều năng lượng tiêu cực, không chỉ làm phiền đến từ trường của cô, thậm chí còn khiến hiệu ứng từ trường trong cả vũ trụ thay đổi..." Anh nghiêng đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống của Trì Nguyệt lên để có thể nhìn rõ mặt cô: "Cô muốn tức giận cả đời cũng không sao, nhưng chẳng may anh hưởng đến chuyện bay lên không gian của tôi thì phải làm sao?"
"..."

Đây là lời giải thích gượng gạo nhất mà Trì Nguyệt từng nghe.

"Anh Kiều, muộn rồi, anh nên nằm trên giường điều chỉnh lại từ trường và năng lượng của anh đi."

"Không vội. Tôi giải quyết vấn đề của cô trước đã." Kiều Đông Dương chậm rãi mỉm cười.

Ánh đèn mờ tối làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai của anh, mang vẻ mơ màng và ám muội.

Trì Nguyệt tiếp tục kìm nén: "Anh nhàm chán rảnh rỗi thì hãy quan tâm đến người mẹ già goá con côi và trẻ em mồ côi đi, được không? Bọn họ có nhiều năng lực tiêu cực hơn tôi. Từ trường bên trong họ cũng sẽ ảnh hưởng đến nhiều vũ trụ hơn. Tạm biệt!"

Cô muốn đi ra ngoài nhưng Kiều Đông Dương lại không cho cô đi, anh nghiêm túc đứng chắn trước mặt cô.

"Không giống nhau."

"Có gì không giống nhau chứ ? Chẳng lẽ anh muốn nói, người có ngoại hình xinh đẹp sẽ có từ trường mạnh hơn, sự ảnh hưởng đến vũ trụ lại lớn hơn?"
"... cô có thể khen bản thân như vậy sao?" Kiều Đông Dương Nhìn cô chằm chằm , đột nhiên thở dài: "Cô Trì , cô đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi với tính tình cứng rắn này?"

"Anh nên hỏi vậy, tôi đã chịu bao nhiêu thiệt thòi mới hình thành nên tính cách như vậy." Trì Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Ha." Kiều Đông Dương nhếch môi: "Tôi thật sự không biết đấy, cô nói thử xem."

Trì Nguyệt khẽ giật mình, suýt nữa đã bị lừa rồi.

"Anh đừng thấy tò mò với tôi như thế nếu không anh sẽ phải chịu thiệt thòi đấy."

Nói xong câu này liền đi vòng qua anh, rời khỏi phòng.

Có lẽ mỗi người đều cần được giúp đỡ, có lẽ tính cách dịu dàng sẽ giúp bản thân sống dễ dàng hơn, có lẽ chỉ cần cầu xin, khóc lóc, quỳ xuống trước mặt người khác... sẽ có thể giải quyết được rất nhiều mâu thuẫn, nhận được rất nhiều thứ mà cô cố gắng cả đời cũng không đạt được.
Nhưng Trì Nguyệt biết cô không phải người như thế.

Trì Nguyệt lao vào phòng Trì Nhạn, phải tốn một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, những lời nói của Kiều Đông Dương thực sự đã ảnh hưởng đến cô.

Hiệu ứng từ trường? Thật sự tồn tại một thứ như thế sao?

Trì Nguyệt nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Trì Nhạn đã ngủ say, cô gác tay sau gáy nhìn lên trần nhà lặng lẽ suy nghĩ, không thể ngủ nổi.

Đêm đã khuya, cô mệt mỏi ngáp một cái....

Ầm!

Trong phong cách phát ra một tiếng động rất lớn. Hiệu ứng từ trường đến rồi sao.?

Trì Nguyệt hơi sợ hãi, chưa kịp mặc áo khoác đã chạy ra ngoài. Cô thấy trợ lý Hầu đang ôm một bộ chăn gối, ngồi vò đâu trên chiếc ghế sofa một mạc kia.

Bình luận

Truyện đang đọc