Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Trì Nguyệt không nói câu nào.
Kiều Đông Dương nhìn cô: "Em không có gì muốn nói sao?"
Trì Nguyệt lắc đầu: "Không có."
Sao lại như vậy chứ? Điều này không phù hợp với logic?
Kiều Đông Dương chưa từng theo đuổi con gái, cảm thấy điều này thật sự mẹ nó quá khó, chẳng trách mọi người đều nói rất khó đoán suy nghĩ của phụ nữ, người phụ nữ này không từ chối, không chấp nhận, không trả lời, cô muốn ép chết người sao?
"Trì Nguyệt, tôi cảnh cáo em, qua thôn này sẽ không còn tiệm nào nữa đâu. Em sẽ phải hối hận nếu bỏ lỡ tôi. Còn nữa, lần này em không đồng ý, lần sau em sẽ không có cơ hội nữa..."
Trong mắt Trì Nguyệt đầy ý cười, cô chỉ nhìn anh như vậy.
"Trì Nguyệt!" Người nào đó lại nghiến răng nghiến lợi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh hơi đỏ lên khiến Trì Nguyệt thấy rất thú vị.
Cô mỉm cười: "Đâu có ai như anh chứ? Một chuyện lớn như vậy, dù sao anh cũng phải cho người ta thời gian suy nghĩ chứ."
"Suy nghĩ cái gì?"
"Tôi phải cân nhắc."
"Ha ha! Cân nhắc cái gì?" Anh Kiều bị cô chọc đến mức nổi tính kiêu ngạo. Không! Nói chính xác hơn là lòng tự trọng của anh không cho phép kết quả như vậy: "Tôi... tôi hỏi em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không, em lại nói phải cân nhắc? Để tôi nhắc nhở em một lần nữa, đầu óc của em vẫn ổn chứ?"
Trì Nguyệt trợn mắt, yếu ớt nằm xuống: "... Với thái độ này của anh. Được rồi, vậy quên đi, tôi không cân nhắc nữa."
"Vậy mới đúng chứ!" Vẻ mặt của Kiều Đông Dương vừa mới dịu đi, đã nghe Trì Nguyệt chậm rãi nói: "Anh đi đi, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, cũng không có gì hiếm lạ."
Khuôn mặt tươi cười của Kiều Đông Dương cứng đờ: "Em nói... em không đồng ý?"
"Ừm." Trì Nguyệt nhìn anh: "Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ càng."
Cô cần cân nhắc cái gì chứ? Anh không đủ ưu tú sao? Chẳng lẽ tất cả những người phụ nữ xếp hàng chờ được anh yêu chiều đều là giả sao?
IQ cao của Kiều Đông Dương giảm xuống theo cấp số nhân...
"Việc này quá đột ngột." Trì Nguyệt thật sự không ngờ Kiều Đông Dương lại đột nhiên lên cơn nói ra những lời này. Nhưng cô không phải loại người đang đói bụng có người mời cơm lại kêu no để từ chối, cô luôn dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình. Cô phải thừa nhận, dù cô khá chán ghét đàn ông, thậm chí đã từng lập lời thề cả đời này không dựa dẫm vào đàn ông, không gửi gắm hy vọng của mình vào đàn ông, nhưng lúc cô đối mặt với Kiều Đông Dương, lớp phòng thủ của cô thường xuyên bị thất thủ.
Anh rất khác biệt, không hề giống với bất kỳ ai.
Bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô đều khiến cô cảm thấy buồn nôn trên mặt tâm lý. Cô vô cùng chán ghét, chán ghét như phải ăn một con ruồi, mặc kệ người đàn ông này ưa nhìn đến mức nào, nhưng Kiều Đông Dương lại không như thế.
Theo một khía cạnh nào đó, Trì Nguyệt cho rằng mình nên trân trọng người duy nhất" này.
Thế nhưng lý trí nói cho cô biết, cô không thể quyết định vội vàng như thế. Trong lòng cô, chuyện tình cảm là vấn đề quan trọng, không phải trò chơi hôm nay vui vẻ ngày mai chia tay, nếu quyết định sẽ ở bên cạnh nhau, hai người đều phải cố gắng 100% để duy trì mối quan hệ này...
Cô có thể làm được, Kiều Đông Dương cũng có thể làm được sao?
"Rốt cuộc em muốn cân nhắc điều gì?" Kiều Đông Dương không nhịn được nữa, khó chịu nhìn cô chằm chằm: "Em dám nói em hoàn toàn không có cảm giác với tôi sao?"
Anh là một người thông minh, dù anh không nhạy cảm với chuyện tình cảm nhưng cũng có thể phán đoán được.
Trì Nguyệt gật đầu, cô rất bình tĩnh: "Anh nói đúng, tôi có cảm giác với anh. Thế nhưng tôi không biết điều gì đã tạo ra cảm giác này, rốt cuộc là biết ơn vì anh đã giúp đỡ Nguyệt Lượng , hay vì địa vị, tiền tài, sự hào phóng, sự giúp đỡ của anh... Anh cũng biết, không có người phụ nữ nào không thích một người đàn ông có tiền có địa vị, chẳng may đó chỉ là lòng hư vinh của tôi thì sao?"
"Sai!" Kiều Đông Dương đẩy đầu lưỡi vào lợi, vô cùng tức giận: "Tôi còn rất đẹp trai nữa!"
"Được, anh còn rất đẹp trai. Thế nhưng tôi vẫn phải cân nhắc."
"Được được được, em muốn cân nhắc thì cứ cân nhắc..." Kiều Đông Dương đành phải thỏa hiệp. Tuy anh rất mất mặt nhưng cũng may ở đây không có người ngoài, người chứng kiến duy nhất là Thiên Cẩu đã bị anh gϊếŧ chết rồi, anh còn sợ mất một cái gì chứ?
"Em muốn cân nhắc thì cứ cân nhắc đi. Em phải suy nghĩ thật cẩn thận cho tôi. Làm bạn gái của tôi có biết bao nhiêu lợi ích, còn người đàn ông nào thích hợp hơn tôi chứ... Hừ!"
Anh thể hiện rõ ưu điểm như một người bán hàng đang chào hàng bản thân, lúc bị ánh mắt như cười như không của Trì Nguyệt nhìn chằm chằm lại cảm thấy mất mặt, anh đứng lên nhìn sang chỗ khác.
"Em cân nhắc tiếp đi. Tôi đi gọi y tá đến, trước tiên phải cắm lại kim truyền đã, đúng là không thể yên tâm được..."
Sau khi trách mắng một câu, anh như một vị "cha già" cưng chiều con gái, bất đắc dĩ lườm cô rồi mới đi ra ngoài.
"Này!"
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi của Trì Nguyệt, giọng nói mang theo tiếng cười thản nhiên có cảm giác ấm áp, cứ như đột nhiên thấy một gốc cây nở hoa trong trời đông giá rét: "Kiều Đông Dương, tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích một người đàn ông nào, vì vậy tôi không có kinh nghiệm. Tôi cũng không biết có thể hoàn toàn tin tưởng anh để dốc hết sức lực hay không. Tôi không tin tưởng anh, cũng không đủ tin tưởng bản thân. Nếu anh chỉ có cảm giác rung động thoáng qua với tôi, tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ..."
Tốc độ nói chuyện của cô rất nhanh, hiển nhiên đã suy nghĩ một lúc lâu. Cô không bình tĩnh, không chắc chắn, sự ngập ngừng này khiến người ta cảm thấy hơi đau lòng.
Kiều Đông Dương đột nhiên ngoảnh lại, thấy rất hài lòng với phản ứng của cô.
"Vậy tình cảm của em với tôi là bao nhiêu?"
Trì Nguyệt bĩu môi, chậm rãi giơ ngón tay lên: "Có lẽ nhiều như thế này?"
Ha! Kiều Đông Dương vui vẻ, nhướn mày nói: "Chỉ một tí tẹo như thế sao? Được rồi, vậy nếu tôi nói, tình cảm của tôi với em...nkhông chỉ một tí tẹo như thế thì sao?"
Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi lún xuống với tốc độ mà cô hoàn toàn không thể khống chế được. Bị đôi mắt sâu thẳm của Kiều Đông Dương hút hồn, cô lẩm bẩm như đang nói một mình: "Nếu tôi thích anh không nhiều như anh thích tôi, anh cũng không để ý sao?"
"Đương nhiên là có để ý!"
Kiều Đông Dương bước tới, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Nhưng vậy thì sao chứ? Em không có người đàn ông khác, còn có cảm giác với tôi, những người khác không có một chút xíu nào cả!"
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.
"Ngu ngốc, đừng nhìn tôi như vậy, tôi rất tự tin với sức hấp dẫn của mình." Kiều Đông Dương gãi đầu mũi của cô: "Chúng ta chung lâu hơn, em sẽ không chỉ thích tôi một chút xíu nữa. Tin tôi đi, tôi sẽ dần dần lấp đầy cho em..."
Trì Nguyệt trợn mắt: "Anh Kiều vẫn tự mãn như trước."
Kiều Đông Dương mỉm cười không hề lo lắng: "Dù sao sức hấp dẫn của tính cách vẫn rất rõ ràng, muốn khiêm tốn cũng không được. Không phải em thích dáng vẻ này của tôi sao?"
Trì Nguyệt không nhịn được bật cười: "Anh Kiều, anh có muốn nghe tôi nói thật không?"
"Em nói đi." Kiều Đông Dương càng đứng gần hơn, cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt cô: "Em nhìn vào mắt tôi rồi hãy nói, dám nói dối, tôi sẽ bóp chết em như bóp chết một con gà con."
Trì Nguyệt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nơi nào đó trong lồng ngực đang nhanh chóng thay đổi, ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn hòa tan tất cả, gần như khiến lục phủ ngũ tạng của cô hóa thành một vũng nước.
Trì Nguyệt mỉm cười, cười anh và cũng cười mình.
"Điều tôi muốn nói là, Kiều Đông Dương, sao trước kia tôi không biết anh lại là một người da mặt dày chứ?"
"Trì Nguyệt, da mặt em cũng không tệ."
Khuôn mặt Trì Nguyệt vừa trở nên tối tăm, Kiều Đông Dương đã bật cười, nhẹ véo má cô: "Da mặt quá mỏng sẽ khiến làn da để lộ tia máu. Sao có thể trắng trẻo không tì vết như thế này chứ? Tôi thích da mặt dày."
Cô còn có thể nói gì nữa?
Phụ nữ không có sức chống đỡ một người đàn ông mồm mép láu lỉnh.
"Anh gọi y tá đi." Trì Nguyệt đẩy anh ra, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại móc túi quần của anh: "Điện thoại của tôi đâu?"
"Đừng sờ lung tung!" Kiều Đông Dương xoa đầu cô, lùi lại một bước, mỉm cười đi ra ngoài.
Bóng lưng thẳng tắp cao to kia... hình như rất vui vẻ?