Xe hơi của Kiều Đông Dương như một kho báu, không chỉ có nước, đồ ăn, hòm thuốc, còn chuẩn bị quần áo, chăn gối và đủ loại đồ dùng hằng ngày, đầy đủ mọi thứ như một căn hộ di động. Trước kia Trì Nguyệt đã từng cười nhạo anh, đằng sau cuộc sống của một người đàn ông tinh tế thật ra cất giấu một trái tim sợ chết.
Nhưng vào lúc này, những thứ này đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Kiều Đông Dương mở cửa xe, khởi động, bật máy
sưởi rồi lịch sự làm động tác mới với cô.
"Cảm ơn." Trì Nguyệt mượn hòm thuốc của anh, ngồi vào trong chiếc xe ấm áp dễ chịu, thoải mái thở ra một hơi, sau đó chậm rãi quay sang nhìn Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, có thể làm phiền anh tránh đi một lát không?"
Kiều Đông Dương chống tay lên cửa xe, đánh giá khuôn mặt cô từ trên xuống dưới: "Cô bị thương ở đâu? Có tự làm được không?"
"Được."
"Không cần thứ gì khác sao?"
"Không cần."
"Nước? Đồ ăn? Đều không cần à?"
Dưới tình huống như vậy, những lời này là sự cám dỗ khiến người ta phạm tội.
"Không cần." Có trời mới biết Trì Nguyệt đã khó khăn đến thế nào để nói ra hai chữ này.
Thế nhưng Kiều Đông Dương không rời đi, cũng không định buông tha cho cô.
Anh lười biếng dựa vào cửa xe, cười như không cười quan sát nét mặt cô, cứ như đang đọc thuộc lòng: "Trên xe của tôi có rất nhiều thứ, thịt bò khô, chocolate, bỏng ngô, bánh kem, bánh bích quy, còn có..."
"Dừng!" Trì Nguyệt gần như nuốt đầu lưỡi vào trong cổ họng: "Anh Kiều, rất cảm ơn anh, anh đừng giậu đổ bìm leo nữa!"
Kiều Đông Dương mỉm cười: "Ở đây không có người, sẽ không ai biết được."
"Anh không phải là người à?"
"Tôi có thể coi như không thấy."
Cái tên này!
Trì Nguyệt chỉ ra bên ngoài: "Tôi đang rất
vội."
Kiều Đông Dương lạnh lùng đóng cửa xe lại, dựa lưng vào thân xe, uể oải nói: "Trì Nguyệt... có phải cô cầm tinh con trâu không?"
"Sao nào?" Cô ngồi bên trong trả lời.
"Cần gì phải gây tự làm khó mình chứ? Cô là người bị thương, cũng là bệnh nhân."
"Người bị thương và bệnh nhân thì nên bị loại sao?"
"Tôi đã nói rồi, sẽ không ai biết đâu."
"Anh biết, tôi cũng biết."
"Đây là vấn đề nguyên tắc." Giọng nói của Trì Nguyệt hơi mơ hồ: "Anh Kiều, tôi dùng đồ của anh, đến lúc về sẽ trả tiền cho anh."
Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Nói cứ như tôi thiếu tiền vậy."
Trì Nguyệt im lặng một lúc mới nói: "Thứ tôi mượn của anh không chỉ đơn giản là xe và thuốc, mà là danh dự, điều này rất quan trọng. Vì vậy, tôi phải dùng cách gì đó để trả lại cho anh, tôi không thể nghĩ ra cái gì khác ngoài tiền."
Kiều Đông Dương không nói gì, cách một lớp kính xe hơi, bóng anh bị ánh trăng kéo dài, thẳng tắp như một gốc cây cắm rễ trong sa mạc.
Rất lâu sau, anh đột nhiên hỏi: "Cô luôn phân rõ giới hạn với người khác sao?"
Trì Nguyệt nhìn về phía anh, chỉ thấy ảnh ngược của mình ở trên cửa kính.
"Đôi bên đều bình đẳng là mối quan hệ tốt nhất."
Người phụ nữ trên mặt kính không thể hiện cảm xúc gì, nhưng lúc nói đến câu này ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Chỉ tiếc Kiều Đông Dương không thấy được, anh quay lưng về phía xe hơi, không dám ngoảnh lại liếc nhìn một cái nào, trên khuôn mặt đẹp trai đầy cảm xúc phức tạp.
Trong sa mạc trống trải yên tĩnh, một người ngồi trong xe, một người đứng ngoài xe, hai người không nói thêm gì nữa.
"Anh Kiều..." Ở đằng xa, trợ lý Hầu vui vẻ chạy đến, còn chưa nói hết câu đã bị Kiều Đông Dương chỉ tay: "Cậu đứng lại!"
Trợ lý Hầu lập tức đứng nghiêm: "Sao... sao thế?"
Kiều Đông Dương: "Cậu đừng đến đây!"
Vừa nãy trợ lý Hầu đi báo tin cho tổ năm, nghe vậy liền giơ đèn pin lên: "Tôi sợ anh không nhìn thấy..."
Khuôn mặt Kiều Đông Dương trở nên tối sầm: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là loại người đó sao?"
Trợ lý Hầu: "?" Boss tưởng mình đang nói cái gì chứ?
Kiều Đông Dương chỉ vào anh ta: "Cậu quay người lại!"
Trợ lý Hầu quay người.
Kiều Đông Dương: "Đi đều bước!"
Trợ lý Hầu đi đều bước.
Kiều Đông Dương: "Tôi không gọi cậu thì không được phép đến đây!"
Trên mặt trợ lý Hầu hiện ra một loạt dấu chấm hỏi to lớn, nhưng vẫn nghe lời đứng cách một khoảng rất xa, sau đó quay lưng hỏi Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, đứng ở đây được chưa?"
Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Được rồi!"
Anh không biết Trì Nguyệt bị thương ở đâu, sợ cô cởϊ qυầи áo xử lý vết thương trong xe, vì vậy anh đứng yên một chỗ như thần giữ cửa, không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước cũng không cho phép trợ lý Hầu đến gần, lại hoàn toàn quên mất chiếc xe này có tính năng bên ngoài không nhìn vào trong được.
"Anh Kiều."
Trì Nguyệt đột nhiên gọi anh một tiếng rồi đẩy cửa xe ra, cơn gió lạnh lập tức ập vào.
Cô nheo mắt: "Anh..."
Kiều Đông Dương đứng càng xa hơn, vị trí này cách xe hơi ít nhất mười mét, anh quay lưng về phía cô, đứng thẳng người như một người lính đang canh gác. Anh nghe được giọng nói của Trì Nguyệt mới chậm rãi quay người lại, đôi mắt chói sáng trong đêm tối.
"Xong rồi sao?"
"Ừm..." Ánh mắt Trì Nguyệt hơi lóe lên: "Thật ra tôi có một vấn đề nhỏ."
Kiều Đông Dương do dự: "Cô nói đi."
Trì Nguyệt nhíu mày, ánh mắt cô dần trở nên hơi kỳ quái, dường như đang cố gắng né tránh ánh mắt của anh, giọng điệu cũng không còn thản nhiên thẳng thắn như ngày thường mà có vẻ hơi do dự: "Có thể làm phiền anh... bôi thuốc giúp tôi không?"
Kiều Đông Dương khẽ giật mình: "Bôi ở chỗ nào?"
Trì Nguyệt mím môi dùng tay chỉ: "Sau lưng."
Vị trí đó thật sự rất bất tiện, cô không thể bôi thuốc, anh cũng không tiện bôi thuốc cho cô.
Hệ thống sưởi trong xe được bật vừa đủ, trên cửa kính xe phủ một lớp sương mù do sự chênh lệch nhiệt độ.
Trì Nguyệt ôm một bộ quần áo quay lưng về phía Kiều Đông Dương, có cảm giác cả người hơi run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của anh... Không phải cô lạnh, mà là nóng, là bối rối.
Bàn tay Kiều Đông Dương đang run rẩy, hơi thở cũng hơi dồn dập.
Anh biết da Trị Nguyệt rất trắng, nhưng khi thật sự nhìn thấy làn da trắng nõn nà này thì vẫn thấy hơi buồn bực. Cô gái này đã làm thế nào mà lại nuôi dưỡng được một làn da như sa tanh thế này? Dưới ánh đèn mờ mịt, làn da vừa trơn vừa mịn như củ hành đã bóc vỏ, trông cứ như đã phủ một lớp sơn lót lên người... Thế nhưng, đây không phải điều khiến trái tim anh cảm thấy căng chặt, mà là những vết thương trải rộng trên lưng cô.
Từng dấu vết ngổn ngang lộn xộn như bị roi đánh nhưng lại không phải bị roi đánh, cẩn thận nhìn kỹ thì giống như phần lưng của cô bị kéo qua những nơi gồ ghề bén nhọn. Những vết thương không sâu, không nông, lại tạo thành những dấu vết ghê người trên làn da xinh đẹp của cô khiến lòng anh đau đớn.
Trong xe không có gió nhưng Kiều Đông Dương lại cảm thấy trước mắt rung lắc, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề trong sự im lặng kỳ quái này.
"Trì Nguyệt, cô có phải là con người không?"
Trì Nguyệt rất yên tĩnh, dù lúc lau rượu cồn lên vết thương sẽ cảm thấy tê buốt nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Nếu một người đàn ông có thể chịu đựng thế này thì sẽ được gọi là anh hùng, nhưng đây lại là một người phụ nữ... Kiều Đông Dương chỉ cảm thấy tức lộn ruột.
"Lưng đã như thế này rồi mà cô vẫn còn giả vờ thản nhiên như không có việc gì sao?" Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, vô cùng cẩn thận cầm tăm bông, anh cố gắng không để tầm mắt mình nhìn lệch sang những nơi không nên nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Trì Nguyệt, cô không biết đau à?"
Trì Nguyệt yên lặng cúi đầu xuống: "Đau chứ, rất đau."
Kiều Đông Dương hơi khựng lại, cảm thấy trái tim bị thứ gì đó kéo mạnh một cái, anh lại lặng lẽ bôi thuốc cho cô: "Cô không biết kêu đau sao?"
Trì Nguyệt bình tĩnh nói: "Kêu lên thì sẽ không đau nữa sao?"
Kiều Đông Dương: "..."
Anh tức giận hừ lạnh, đột nhiên mạnh tay hơn, Trì Nguyệt tức giận ngoảnh lại lườm anh. Lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, cô yên lặng quay lại nhìn chằm chằm vào cửa kính xe: "Ngây thơ!"
Kiều Đông Dương không nói câu nào, chỉ nhìn gáy cô, do dự một lúc lâu.
"Trì Nguyệt."
Trì Nguyệt chỉ "Ừ".
Kiều Đông Dương híp mắt lại, nhìn những vết thương đó.
"Vừa nãy tôi đã muốn hỏi cô rồi, bọn chúng... có làm gì cô không?"