Cô còn chưa chuẩn bị gì đã đột nhiên gặp lại thế này, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Hôm nay Kiều Đông Dương đội mũ lưỡi trai, quần jean khá đơn giản, nhưng dáng người anh rất cao ráo nên dù mặc gì cũng rất đẹp. Lúc anh bước qua ngưỡng cửa, đôi chân thẳng tắp thon dài, nụ cười rực rỡ nổi bật, đẹp trai quyến rũ.
"Em đến rồi à?"
Kiều Đông Dương đi thẳng đến trước mặt Trì Nguyệt, thản nhiên hỏi cô.
Dường như hai người chưa từng cãi nhau, chưa từng chiến tranh lạnh, giọng điệu như đang nói chuyện với bạn bè.
Cổ họng Trì Nguyệt hơi ngứa, cô cố gắng bình tĩnh trả lời trong ánh mắt soi mói của Đỗ Tiếu và người trong thôn: "Đúng thế. Tôi đến xin việc."
"Em còn xin việc gì? Chúng tôi đang thiếu người, em đến đúng lúc lắm." Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô, gọi trợ lý Hầu: "Cậu bảo lão Du sắp xếp cho cô Trì đi, cô ấy là nhân viên nòng cốt trong dự án chúng ta."
Nhân viên nòng cốt?
Trợ lý Hầu híp mắt lại, bề ngoài thoải mái đồng ý nhưng trong lòng đang không ngừng sỉ vả.
Đã nói muốn xem người ta ngang ngược đến mức nào mà? Đã nói sẽ cho cô biết tay cơ mà? Đã nói cô không tìm anh, anh cũng không thèm tìm cô cơ mà? Đã nói không quan tâm nữa cơ mà? Xì, còn chẳng chịu được một ngày!
"Anh Kiều." Khuôn mặt Trì Nguyệt hơi nóng.
Ở trong ủy ban có rất nhiều người đến đây xin việc. Cô trực tiếp "đi cửa sau" để vào tổ dự án thế này sẽ bị người ta ghen ghét.
Trì Nguyệt nhìn quanh một vòng, Đỗ Tiếu đã hiểu chuyện đi ra ngoài trước, dù người xung quanh thấy tò mò nhưng cũng không dám đi đến nghe ngóng.
"Thế thì không hay lắm, tôi vẫn nên đi theo quy trình bình thường." Cô nói nhỏ.
"Chúng ta không phải người bình thường, đi theo quy trình bình thường làm gì?" Kiều Đông Dương rút kinh nghiệm từ lần trước, không thèm theo quy trình quái quỷ gì nữa, rút điện thoại ra ngay trước mặt bao người, giọng điệu nghiêm chỉnh: "Thêm Wechat đi, tôi thêm em vào nhóm chat tổ dự án. Có thể nhanh chóng nắm bắt tin tức."
Trì Nguyệt: "..."
Cô vừa rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ đã xóa Kiều Đông Dương ra khỏi danh sách bạn bè. Hiển nhiên anh đã biết được, cứ đòi thêm bạn thế này có thấy xấu hổ không hả?
"Nhanh lên! Ngơ ngác gì thế, tôi bận lắm!" Kiều Đông Dương thản nhiên nhìn Trì Nguyệt, vừa quen thuộc vừa thoải mái, dường như đã xóa bỏ hết tranh chấp lúc trước, thái độ này khiến Trì Nguyệt rất khó từ chối.
"Được." Cô mở Wechat.
Kiều Đông Dương gửi yêu cầu kết bạn.
Cô nhướn mày nhìn anh, ấn đồng ý.
Kiều Đông Dương cong môi nhìn thẳng vào mặt cô, kéo cô vào nhóm chat.
"Được rồi, ngày mai chính thức đi làm, lát nữa tổ trưởng Du sẽ liên lạc với em."
Nhóm chat tổ công tác Nguyệt Lượng Ổ bùng nổ, đột nhiên có em gái vào nhóm chat, còn là Kiều Đông Dương tự thêm vào nhóm, mọi người đồng loạt hỏi thăm.
"Ông chủ, đây là ai?"
"Sáng nay nghe tiếng quạ vui vẻ kêu gào, ông chủ lại có biến à?"
"Quạ vui vẻ kêu gào? Vỗ mông ngựa cao quá rồi đấy."
Một nhóm người toàn là thanh niên trai tráng cùng ăn cùng ở trong khu sa mạc cằn cỗi, người trong tổ công tác nhanh chóng làm quen với Kiều Đông Dương, còn dám trêu chọc anh.
"Mau làm việc đi!" Kiều Đông Dương cong môi, liếc nhìn Trì Nguyệt, chậm rãi gõ chữ: "Mọi người đừng đoán lung tung, tôi và cô Trì rất trong sáng."
Mí mặt Trì Nguyệt giật giật, vừa thở phào nhẹ nhõm lại thấy Kiều Đông Dương gửi thêm một câu.
"Cô ấy là đàn em của tôi."
"Oa? Đàn em?"
"Là sao? Ông chủ, xin một bữa cơm ngon để an ủi nào."
Mọi người cười đùa trêu chọc nhau, Trì Nguyệt bình tĩnh gửi một tin nhắn vào trong nhóm: "Chào mọi người, tôi là Trì Nguyệt, xin mọi người quan tâm nhiều hơn."
"Cô là Trì Nguyệt?" Có người biết cô.
"Bảo sao ông chủ lại gọi là đàn em. Hê hê hê hê, đàn anh đàn em là một đối trời sinh."
Kiều Đông Dương thấy Trì Nguyệt tỏ ra khó chịu, lại giải thích: "Đàn anh đàn em có nghĩa là người học cùng một trường cùng một giáo viên chỉ khác khóa, understand?"
"Yes! Yes!"
"Làm việc!"
"Đã rõ!"
"Tối nay thêm món."
"Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn đàn em của ông chủ."
Trì Nguyệt dở khóc dở cười nhìn một nhóm người trẻ tuổi trêu chọc cười đùa, Kiều Đông Dương cất điện thoại đi, đút tay vào túi quần, khẽ cười với cô: "Bọn họ thích nói đùa, em đừng để ý."
"Ừm." Trì Nguyệt nhìn anh: "Anh trực tiếp nhận tôi vào tổ dự án thế này, không sợ người ta nói xấu sao?"
"Tôi sợ ai chứ?" Anh kiêu căng cười lạnh, trong vẻ ngông cuồng lại xen lẫn chút vui mừng, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng: "Hơn nữa, tôi đã đồng ý với em rồi. Tôi phải giữ lời hứa chứ."
Đúng, Trì Nguyệt đã từng nhắc đến yêu cầu này.
Bây giờ cô vẫn rất muốn vào tổ dự án, từ khi mười mấy tuổi cô đã ước mơ được cải tạo Nguyệt Lượng ..
"Tôi hiểu ý tốt của anh, cũng chấp nhận sự sắp xếp này." Cổ họng Trì Nguyệt hơi khô, giọng nói khàn đi: "Nhưng không làm không nhận thưởng, có mấy câu... tôi cảm thấy chúng ta vẫn cần nói rõ ràng..."
"Tôi hiểu." Kiều Đông Dương nhún vai: "Chắc em đã trừ sạch năm mươi điểm ban đầu rồi nhỉ?"
Trì Nguyệt không biết phải trả lời thế nào.
Cô nhìn sang bên cạnh, nơi đó là một cồn cát trụi lủi không có cây cối, cũng như thế giới tình cảm của cô cằn cỗi, thiếu nước, không thể nuôi sống bất kỳ sinh vật nào.
"Chúng ta không hợp." Trì Nguyệt nói thẳng ra, nhưng lúc nói chuyện lại không dám nhìn vào mắt Kiều Đông Dương.
Cô sợ anh, sợ nhìn nhiều sẽ đắm chìm, quên mất hiện thực.
"Sau khi tôi quay về đã suy nghĩ kỹ càng, tôi không nên nổi nóng với anh, hy vọng anh đừng để bụng."
Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô.
"Tâm lý của tôi có vấn đề rất nghiêm trọng, không thể yêu đương bình thường." Trì Nguyệt phân tích bản thân, đồng thời cũng nhận hết trách nhiệm: "Vì vậy, đây không phải vấn đề của anh, mà là của tôi. Anh Kiều, chúng ta không cùng một thế giới, thế giới của anh ở trên trời, còn tôi... thuộc về sa mạc hoang vu này."
"Nói hết chưa?"
Kiều Đông Dương bất đắc dĩ nhìn cô.
"Em cho rằng tôi đến đây, làm những việc này là vì em sao?"
Trì Nguyệt giật mình: "Tôi không dám nghĩ như vậy, tôi không quan trọng như vậy."
"Đúng vậy." Kiều Đông Dương siết chặt bàn tay trong túi, thản nhiên cười: "Chúng ta có hợp hay không, còn cần thời gian để chứng minh. Dù không làm người yêu cũng có thể là anh em bạn bè, không cần tuyệt tình quá."
"Tôi không ép em, chờ đến khi em chịu cho tôi sáu mươi điểm rồi nói tiếp."
Đã nói đến thế này, Trì Nguyệt cũng không từ chối nữa.
"Cảm ơn."
Kiều Đông Dương chậm rãi hếch cằm lên, một lúc lâu sau mới cười lạnh.
"Không có gì."
Trì Nguyệt cảm thấy mình quá nổi bật.
Bởi vì chương trình Người Đi Dưới Trời Sao, sau khi cô về nhà đã khiêm tốn đến mức không ra khỏi nhà nửa bước, cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cuối cùng chỉ vì nói chuyện với Kiều Đông Dương ở trước ủy ban một lúc mà đã lập tức hấp dẫn sự chú ý.
Trên đường quay về, Đỗ Tiếu đi tò tò theo cô, tiễn cô đến tận cửa nhà.
"Trì Nguyệt, cậu có thể nói với bạn cậu, nhận tôi vào làm ở công trường không? Tôi có kinh nghiệm, cho tôi đi nấu cơm hay làm gì cũng được, cậu xem bọn họ có rất nhiều người, chắc chắn cần người làm việc lặt vặt."
Trì Nguyệt đau đầu: "Không phải cậu đã điền đơn rồi sao? Chờ sắp xếp đi."
"Nếu có người quen giới thiệu sẽ khác...".
"A Tiếu." Trì Nguyệt cố gắng kiềm chế, nhìn cô bạn học cũ này: "Nếu có cơ hội tôi chắc chắn sẽ giúp cậu, nhưng bây giờ tôi còn chưa giữ được công việc của mình... Chúng ta về nhà chờ thông báo được không?"
Khuôn mặt Đỗ Tiếu sa sầm, thoáng tỏ ra khó chịu.
"Được, được, có chuyện tốt thì đừng quên tôi."
"Không quên được."
Trì Nguyệt định mở cửa nhà, Đỗ Tiếu lại gọi cô.
"Việc chị cậu không liên quan đến tôi. Mẹ tôi thấy anh ba sống một mình cô đơn, chị cậu cũng một thân một mình nên mới nghĩ đến việc để hai người sống với nhau. Cậu không đồng ý thì nhà chúng tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là mẹ tôi đã già cả lại hơi lắm mồm... Trì Nguyệt, cậu đừng để ý."
Trì Nguyệt mỉm cười: "Không đâu."
Cô đi vào, đóng cửa.
Ngày hôm đó cô đến trả tiền, đúng là đã cãi cọ với nhà họ Đỗ một trận.
Vì là bạn học cũ nên Đỗ Tiếu không nói gì, nhưng mẹ cô ta lại không chịu buông tha, suy nghĩ rất phong kiến bảo thủ, cho rằng đã đưa lễ hỏi rồi, Trì Nhạn đã là người nhà bọn họ, cuối cùng Trì Nguyệt không chịu đồng ý, bà ta còn đòi tiền lãi.
Trì Nguyệt không muốn cãi nhau vì chút tiền với người trong thôn, dứt khoát trả tiền rồi đi.
Thế nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, mẹ Đỗ Tiểu cứ thấy Vu Phượng lại nhăn nhó cứ như nhà cô nợ tiền bà ta, còn bịa đặt nói xấu nhà cô ở trong thôn. Vu Phượng tức giận, lén khóc mấy lần, ngoài việc khuyên bà nghĩ thoáng hơn, Trì Nguyệt cũng không có cách nào với đám người ngồi lê đôi mách này.
Hôm nay bầu không khí trong nhà vui vẻ, Vu Phượng đi nấu cơm tối từ rất sớm.
Trì Nhạn cũng cảm nhận bầu không khí trong nhà vui vẻ hơn thường ngày, cứ đi theo sau lưng Vu Phượng.
Vu Phượng vừa thấy Trì Nguyệt trở về thì vui vẻ hỏi: "Nguyệt Nguyệt về rồi sao, con xin được việc chưa?"
Trì Nguyệt ậm ừ gật đầu, trả lời cho qua chuyện.
"Tốt quá, tốt quá." Vu Phượng bày bát đũa: "Nhà chúng ta đã khổ tận cam lai rồi."
"Mẹ, khổ tận cam lại là gì?" Trì Nhạn ngẩng đầu hỏi, đưa tay bốc thịt trên bàn.
Vu Phượng vỗ tay cô, đưa đũa sang, cười híp mắt nói: "Khổ tận cam lại có nghĩa là sau này không phải khổ nữa. Sẽ được ăn thịt."
"Được được." Trì Nhạn cũng vui vẻ theo.
Mặt trời còn chưa lặn, cả nhà đã ngồi quanh bàn cơm, chuẩn bị ăn cơm chiều.
Nhị Hoàng đang nằm trong sân đột nhiên sủa "gâu gâu", hung dữ nhào về phía cửa.
Trì Nguyệt nghiêng đầu, nghe thấy có người đang gọi: "Trì Nguyệt, em có nhà không?"
Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt nhận ra giọng nói của anh, mí mắt giật giật, cô nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Vu Phượng, cắn răng đứng lên Xích Nhị Hoàng lại, đi ra mở cửa: "Sao anh lại đến đây?"
Kiều Đông Dương đứng ngoài cửa, anh còn dẫn theo trợ lý Hầu và Thiên Cẩu.
"Trong tổ không có cơm ăn."
Lần trước là xe hết xăng, lần này là trong tổ không có cơm ăn.
Trì Nguyệt nhìn anh mỉm cười vui vẻ, cảm thấy hơi đau đầu: "Anh lại muốn giở trò gì nữa?"
Kiều Đông Dương nhìn sợi tóc trên trán cô bị gió thổi tung, không hiểu sao mọi oán giận đều tan biến, trái tim vô cùng ấm áp, căn nhà sau chiếc cổng tre này có mùi khói cũng có hương vị gia đình, vẻ kháng cự trong đôi mắt người phụ nữ này khiến anh càng muốn chinh phục cô.
"Tôi chỉ muốn đến ăn cơm, trong tổ nguyên một đám đàn ông nấu cơm dở tệ."
Anh quay sang nhìn trợ lý Hầu, trợ lý Hầu lập tức gật đầu, điên cuồng gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy, quá dở, không thể nuốt nối!"
Thiên Cẩu được trợ lý Hầu ôm trong lòng, quét hình tình cảnh và cuộc nói chuyện hiện tại, lập tức theo phong trào: "Đúng vậy, đúng vậy, chị gái nhỏ Trì Nguyệt ơi, cơm nước quá dở, thật sự không nuốt nổi!"
Trì Nguyệt không nhịn được bật cười.
Thiên Cẩu quá đáng yêu, nó vừa mở miệng đã chọc Trì Nguyệt buồn cười.
"Mày là người máy, ăn cơm cái gì?"
Cô lườm Thiên Cẩu rồi tránh sang bên cạnh: "Vào đi, nhà tôi cũng không có gì ngon. Chỉ có bữa cơm rau dưa thôi, các anh đừng chê."
"Không chỉ không chê." Kiều Đông Dương vội vàng đi vào, vừa thấy Vu Phượng đã cười hì hì chào hỏi, sau đó hít mũi không ngừng khen ngợi: "Dì ơi, cháu đi từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn nhà dì rồi, vì vậy không mời mà tới."
Trợ lý Hầu lập tức đưa quà lên: "Dì ơi, đây là chút quá mà anh Kiểu chuẩn bị cho dì, của ít lòng nhiều."
"Ôi, đến là được rồi, còn mang theo quà làm gì?"
Vu Phượng là người có tuổi, sao lại không hiểu rõ chứ?
Lúc anh chàng này nhìn con gái bà thì đôi mắt lấp lánh sáng ngời, tất nhiên bà cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì.
"Mau vào đi, mau vào đi!" Bà nhận quà mang đi cất rồi đi vào nhà bếp: "Dù đi xào thêm hai món..."
"Không cần, không cần phiền thế đâu, thế này đã đủ lắm rồi."
Vu Phượng hơi do dự, cười nói: "Vậy được rồi, hai đứa ăn tạm một bữa đi. Dì đi lấy bát đũa."
Bà không biết Kiều Đông Dương là ông chủ lớn đầu tư vào Nguyệt Lượng Ố, chỉ thấy anh đẹp trai, ăn mặc gọn gàng, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, lại là người khiêm tốn lễ phép, đúng là đứa con rể đủ tiêu chuẩn.
Bà vui vẻ sắp xếp chỗ ngồi cho Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu.
Tiểu Thiên Cẩu cũng vui vẻ đi chơi với Nhị Hoàng, nó duỗi tay về phía Nhị Hoàng, Nhị Hoàng cắn nó nhưng lại không cắn nổi, tức giận thở hồng hộc.
"Chó ngu." Thiên Cẩu phán đoán, lại quay sang nói với Kiều Đông Dương: "Kiều đại nhân, chơi với Nhị Hoàng không vui."
"..." Kiều Đông Dương xấu hổ.
Đứng trong nhà người ta nói cho người ta là ngu, nếu nó không phải là người máy thì đã bị người ta thịt luôn rồi.
"Mày câm miệng! Đứng sang một bên."
"Vâng, Kiều đại nhân."
Thiên Câu lạch cạch đi đến cạnh cửa nhìn mọi người, đôi mắt xanh biếc vô cùng đáng yêu, rõ ràng là người máy không có tâm trạng nhưng Trì Nguyệt lại cảm thấy nó đang tủi thân.
"Nguyệt Nguyệt." Trì Nhạn đột nhiên gọi cô, cô ấy cắn đũa, đôi mắt sáng ngời nhìn Thiên Cẩu: "Người máy thật đáng yêu."
Trì Nguyệt: "Chị thích không?"
Trì Nhạn gật đầu, lúc nhìn sang Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu lại rụt cổ về, lắc đầu, liều mạng và cơm vào mồm, không dám để lộ ra mong muốn và sở thích của mình nữa: "Không thích."
Trì Nguyệt thở dài, mỉm cười với cô: "Chị ngoan ngoãn ăn cơm đi, lát nữa chúng ta chơi với Thiên Cẩu được không?"
Trì Nhạn ngẩng đầu lên: "Được chứ?"
"Được mà."
Trì Nguyệt nói xong, khẽ mỉm cười nghĩ đến người máy mà mình trúng thưởng.
"Nếu chị thích, sau này em mang một người máy về cho chị được không? Để nó ở cạnh chị nhé?"
Nếu vừa nãy chỉ là vui mừng, bây giờ Trì Nhạn rất ngạc nhiên rất vui sướng.
"Thật sao? Nguyệt Nguyệt, thật sao? Chị cũng có người máy sao?"
"Không lừa chị đâu. Thật đấy."
"Vui quá, chị rất vui."
Trì Nguyệt mỉm cười, gắp đồ ăn vào bát cô: "Vậy chị ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"Ừ ừ ừ. Chị sẽ ăn thật nhiều cơm."
Trước khi bị bệnh, Trì Nhạn còn béo hơn Trì Nguyệt một chút, bây giờ gầy đến mức không có hình người, luôn thấy chán ăn, dáng vẻ nhỏ yếu gió thổi là bay khiến Trì Nguyệt thấy rất đau lòng. Không ngờ một người máy lại có thể khiến chị vui vẻ đến thế.
Đột nhiên cô phát hiện Kiều Đông Dương định vị rất chính xác về triển vọng thị trường và tác dụng của người máy làm bạn.
Trong thành phố có vô số trạch nam trạch nữ cô đơn và thiếu thốn tình cảm, cũng có rất nhiều người già neo đơn và trẻ em mồ côi, ngoại trừ vấn đề giá cả, nếu tăng mạnh việc sản xuất thú cưng trí tuệ nhân tạo làm bạn, đây thật sự là một cách giải quyết vấn đề rất tốt.
Cô không nhịn được nhìn Kiều Đông Dương thêm mấy lần.
Đúng lúc bị Kiều Đông Dương phát hiện, anh mím môi nhướng mày, phóng điện với cô.
Trì Nguyệt nhìn sang chỗ khác: "..."
Người đàn ông này luôn khiến người ta thấy không đáng tin, từ lúc anh tiếp quản công ty đến nay, có vô số người chê bai anh là tên phá của, chỉ may mắn kiếm được nhiều tiền mà thôi, nhưng Trì Nguyệt lại thấy mỗi việc anh làm đều có ý nghĩa.
Một lần là trùng hợp, nhưng diễn ra nhiều lần như thế còn là trùng hợp sao?
Ăn cơm tối xong, Trì Nguyệt tiễn Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu ra cửa, Kiều Đông Dương đứng ở cửa, lười biếng nhìn cô: "Trì Nguyệt, em thật sự không cân nhắc chút sao?"
"Cân nhắc cái gì?" Trì Nguyệt hỏi.
"Cân nhắc tôi này. Không phải em thiếu bạn trai sao?" Kiều Đông Dương cong môi cười, ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng cao lớn của anh, khuôn mặt góc cạnh hơi mờ ảo, đẹp trai mê người.
Trì Nguyệt không kịp chuẩn bị tâm lý, trái tim đập thình thịch, đẩy anh ra ngoài: "Lại nữa? Đi nhanh lên!"
Kiều Đông Dương bị cô đẩy ra ngoài mấy bước, nụ cười càng vui vẻ hơn.
"Ngày mai gặp, đàn em."
"..."