[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Kiều Đông Dương đặt trước bữa tối vào buổi tối ba ngày sau.

Trì Nguyệt đích thân chọn lựa quần áo dự tiệc cho Vương Tuyết Nha, lại trang điểm cho cô ấy.

Trên phương diện ăn mặc và trang điểm, Trì Nguyệt có khả năng bẩm sinh. Thật ra quần áo của cô không đắt nhưng nhìn cũng không thấp kém, nhìn cứ như hàng hiệu. Dù là Vương Tuyết Nha xuất thân từ gia đình giàu có, dạo chơi trên con đường thời trang quanh năm cũng phải khâm phục mắt nhìn độc đáo của cô.

Một cô gái bình thường trải qua bàn tay cô cũng trở nên chói sáng.

Đây là lý do vì sao Vương Tuyết Nha cứ muốn Trì Nguyệt đến làm trợ lý.

Làn da của Vương Tuyết Nha rất trắng, khí chất thần tiên, Trì Nguyệt lựa chọn một bộ váy trắng tinh khôi cho cô ấy, lớp trang điểm làm nổi bật màu da, xinh đẹp lại không lẳng lơ, làm nổi bật lên vẻ thanh cao thoát tục của cô ấy, như một nàng công chúa chân chính.


"Ông trời ơi! Mình không tin được mình lại đẹp như vậy!" Vương Tuyết Nha nhìn vào gương, ôm lấy khuôn mặt, tự say mê 360 độ, liên tục than thở.

"Nguyệt Quang Quang, mình yêu cậu...Mình yêu cậu muốn chết!"

Trì Nguyệt hơi mím môi, giữ chặt khuôn mặt của cô ấy, nhìn vào trong gương một chút: "Ừm, rất tốt, hoàn mỹ!"

"Nhưng..." Vương Tuyết Nha hơi do dự quay lại: "Không phải mình đi mắng chửi người ta sao? Cần gì phải ăn mặc xinh đẹp như thế?"

"Ngoại trừ mắng người, cậu còn có thể thăm dò không gian với anh ta. Nếu cậu không được thì để ba cậu lên!"

"Đúng vậy!" Vương Tuyết Nha chợt hiểu ra.

Cô chủ Vương vô cùng hào hứng đi ra ngoài, lên xe của ba, chưa đầy hai tiếng sau đã chán nản gọi điện thoại cho Trì Nguyệt.

"Không thấy anh Kiều."

"Hả?" Trì Nguyệt không thấy bất ngờ.


Theo tính cách kiêu ngạo của Kiều Đông Dương, sao có thể tuỳ tiện ăn cơm với phụ nữ?

"Vậy các cậu ăn cơm với ai?"

"Một con chó... Không, một người máy."

Là người máy nhỏ trong xe Kiều Đông Dương vào ngày đó sao?

Trì Nguyệt nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của người máy nhỏ và đôi mắt to bừng sáng liền nở nụ cười.

"Nếu biết là người máy thì mình đã đi rồi."

"Thôi đi, cậu sẽ bị nó phiền chết." Hình như Vương Tuyết Nha đang vụиɠ ŧяộʍ gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ: "Người máy này thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi. Lần đầu tiên nó nhìn thấy mình đã nói mình là kẻ giả mạo. ĐM! Cậu đoán xem sao nó lại biết?"

"Sao thế?" Trì Nguyệt bị khơi dậy trí tò mò.

"Nó nói là nó chọn cậu trúng thưởng. Nó còn vì điều mà bị Kiều đại nhân gϊếŧ chết suốt 72 tiếng."


Thì ra 116 vạn là người máy nhỏ cho cô.

Trong lòng Trì Nguyệt lập tức cảm thấy ấm áp: "Vậy cậu nói chuyện với nó đi, thuận tiện cảm ơn nó giúp mình..."

"Không cần. Nó đang nói chuyện với ba mình. Cậu không biết đâu, ba mình chỉ muốn lừa nó về nhà nuôi, nói nó chắc chắn là trí tuệ nhân tạo hàng đầu trên thế giới, ý thức tự chủ siêu mạnh, nghe ba nói xong, mình cũng hơi sợ, sợ một ngày nào đó người máy sẽ tiêu diệt loài người ngu xuẩn chúng ta..."

"Cậu xem nhiều phim Hollywood quá à?" Trì Nguyệt lười biếng: "Được rồi, cứ vậy đi. Hẹn gặp lại."

"Này..." Vương Tuyết Nha phát hiện cô không quan tâm: "Cậu đang bận cái gì? Chị gái nhỏ?"

"Chơi streamer nữ!"

"..."

Trì Nguyệt không lừa Vương Tuyết Nha. Điện thoại của cô đang đăng nhập vào trang mạng xã hội. Đối phương là người đẹp streamer - 'Vưu Vật Bối Bối'.
Có lẽ sợ mất khách quen nên Chu Thanh chỉ sửa lại một chữ trong biệt danh của mình.

Trì Nguyệt đã kết bạn với cô ta, lấy tiền dụ dỗ, lại đung nick phị add wechat của cô ta.

Cúp điện thoại của Vương Tuyết Nha, Trì Nguyệt thấy Chu Thanh gửi một chuỗi dấu chấm hỏi đến, chậm rãi rõ ra một hàng chữ

"Thật xin lỗi, tín hiệu của tôi không tốt lắm."

"Không sao, còn muốn tiếp tục không?"

"Tiếp tục..."

Lại kết nối video.

Trì Nguyệt che camera nhưng có thể nhìn rõ đối phương. Năng lực nghiệp vụ của Vưu Vật Bối Bối rất mạnh, xảy ra việc như thế vẫn còn tiếp tục công việc. Trong video cô ta không hề lộ mặt nhưng có thể nhìn thấy dáng người xinh đẹp tinh tế. Qua phần mềm làm đẹp của camera, làn da mịn màng đến khó tin, chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên hồng thì hồng, vòng eo nhỏ không đủ một nắm tay, cộng thêm động tác trêu trọc và thỉnh thoảng miệng lại nói ra mấy câu nũng nịu...
Trì Nguyệt cho rằng không có người đàn ông bình thường nào không thích. Cô ta có vẻ đẹp bí ẩn, không thể lộ ra ánh sáng, sự vui vẻ không muốn ai biết này quá hấp dẫn người khác.

Chẳng trách vô số đàn ông tiêu tiền như nước vì bọn họ, đến mức vay mượn nhảy lầu...

Trì Nguyệt nhìn video một lúc, giọng nói qua thiết bị đổi giọng biến thành một người đàn ông thô kệch.

"Người đẹp, em chỉ chơi những thứ này sao?"

"Hả?" Cô gái trong video hơi khựng lại, hình như không ngờ lại bị đối phương ghét bỏ.

Cô ta yêu kiều hỏi: "Anh trai nhỏ không hài lòng sao? Anh muốn xem cái gì?"

"Cứ làm qua làm lại như vậy, anh nhìn cũng thấy phiền." Trì Nguyệt cười nói: "Có trò gì mới không?"

Vưu Vật Bối Bối vặn vẹo uốn éo cơ thể, xấu hổ nói: "Anh trai nhỏ này, anh nói xem muốn chơi thế nào?"
Trì Nguyệt: "Anh muốn nhìn mặt em, nếu không sao có hứng được chứ, cũng không ra."

Vưu Vật Bối Bối; "Không được đâu, quy tắc của bọn em là không thể lộ mặt."

Trì Nguyệt: "Vậy chúng ta hẹn gặp mặt được không? Em nói xem bao nhiêu tiền?"

Vưu Vật Bối Bối: "Thật xin lỗi, anh trai nhỏ, em không hẹn ofline..."

Trì Nguyệt: "Một vạn?"

Vưu Vật Bối Bối mỉm cười: "Thật xin lỗi..."

Trì Nguyệt nặng nề nói: "Năm vạn?"

Lần này giọng nói của Vưu Vật Bối Bối có sự do dự rõ rệt: "Em chưa từng hẹn..."

Trì Nguyệt: "10 vạn!"

Phía bên kia đột nhiên im lặng. Đôi bên có thể nghe được tiếng với thở của nhau.

Trì Nguyệt cười một tiếng: "Vóc dáng của anh khá tốt, tự nhận là các quý ông, sẽ không làm em có sự. Nếu gặp mặt, em không muốn làm thì chúng ta đường ai nấy đi. Thế này đi vậy anh chuyển cho em 5000 để đặt cọc trước, tránh làm em sợ hãi."
Tinh!

Trì Nguyệt không do dự, gửi lì xì 5000 tệ đến.

Bình luận

Truyện đang đọc