[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Kiều Đông Dương đã chờ cô ở trong phòng, anh ghép hai ghế cao lại rồi đặt ở trước giường, tạo thành một cái bàn đơn giản nhất, đáng tiếc không còn ghế nào nữa.

Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương đang ngồi may mắn ở mép giường, chậm rãi đi qua đó ngồi xuống bên cạnh anh, dùng miệng cắn mở nắp chai, rót rượu vào trong bát.

"Anh nói đi."

Kiều Đông Dương ngạc nhiên nhìn động tác nhỏ phóng khoáng của cô: "Răng cô khoẻ vậy sao?"

Trì Nguyệt nghiêm túc nhìn anh: "Ăn thêm mấy đứa trẻ to xác như anh cũng không thành vấn đề."

Kiều Đông Dương: "..."

Không có dụng cụ mở chai, dụng cụ dùng để uống rượu là cái bát thô to, đồ nhắm rượu là trứng tráng và lạc rang, đây là bữa tiệc rượu đơn giản nhất mà Kiều Đông Dương từng thấy.

Trì Nguyệt thấy anh không nói câu nào, cầm bát rượu lên: "Nào, cụng ly."


Kiều Đông Dương ờ một tiếng, chậm rãi cầm bát lên cùng với cô rồi ngửa đầu uống cạn sạch.

Đến khi anh cúi đầu thì lại thấy rượu trong bát của Trì Nguyệt vẫn còn đầy, cô chưa uống một ngụm nào.

Kiều Đông Dương: "Cô uống đi."

Trì Nguyệt: "Tôi đã nói tôi không uống rượu."

Kiều Đông Dương: "...Cô không uống rượu mà còn tự rót đầy, còn cụng ly?"

Trì Nguyệt: "Rót đầy chỉ vì phép lịch sự cho anh xem thôi. Cụng ly... không phải là văn hoá trên bàn rượu sao? Tôi nghĩ đám người giàu các anh đều thích như vậy."

Kiều Đông Dương hơi ngạc nhiên nhưng lại mỉm cười.

"Trì Nguyệt, cô thật sự là một cô gái kỳ lạ và khó tin."

"Sao lại khó tin? Vì tôi không mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm nhân cơ hội bò lên giường của anh Kiều, sau đó bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, vì vậy không hợp với logic sao?"


Cô ngay thẳng thế này khiến Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm một lúc, không nhịn được bật cười.

"Đúng là không hợp logic."

"Những điều anh nói chỉ có trong ngôn tình. Trong hiện thực, không phải cô gái nào cũng muốn trèo lên cành cao." Trì Nguyệt chậm rãi lấy một viên lạc rồi tách vỏ, sau đó thả vào trong miệng nhai, không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, ăn xong viên lạc kia cô mới cười nói: "Nếu con người không may leo lên cành cây cao mà mình không thể với tới, vậy sẽ phải sống cả đời trong uất ức và đau khổ."

"Sao lại nói thế?"

Trì Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào anh.

"Thoạt nhìn gia thế thì anh là một báu vật. Nhưng thật ra anh lại là một con hổ ăn thịt người."

Kiều Đông Dương khẽ giật khoé môi: "Cô từng gặp con hổ nào đẹp trai như tôi chưa?"


"Không phải con hổ trong vườn bách thú đều rất đẹp sao?" Trì Nguyệt trêu chọc một câu, lại nghiêm mặt nói: "Tôi không muốn đánh mất bản thân, đánh mất sự tự do bởi những thứ bên ngoài."

Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, Trì Nguyệt cũng đang nhìn anh. Hai người cứ nhìn nhau như thế một lúc, Trì Nguyệt lại rót đầy bát rượu cho anh.

"Anh cứ uống từ từ, đừng uống say quá, giữa chúng ta không thích hợp xảy ra việc say rượu mất lý trí đâu."

"Ồ! Ha ha ha..." Kiều Đông Dương cười lạnh: "Cô yên tâm, dù tôi có uống quá nhiều cũng không để cô được như ý..."

Trì Nguyệt chỉ hừ một tiếng, thu lại biểu cảm.

"Trưởng thôn của chúng tôi nói Nguyệt Lượng Ổ đang muốn thống nhất quy hoạch trồng cây. Người tìm đến ông ấy là anh sao?"

Kiều Đông Dương nhướn mày: "Tôi có cần tự ra mặt làm chuyện này không?"
Được! Anh trâu bò!!

Trì Nguyệt nể mặt nhân dân tệ, không so đo với con công lớn kiêu ngạo này, lại nghiêm túc phân tích: "Nói vậy, nếu anh giao tiền cho bọn họ để bọn họ thực hiện, tôi đề nghị anh đừng lãng phí tiền bạc. Nhiều năm qua cấp trên đã nhận được rất nhiều kinh phí, nhưng anh xem tình hình thực tế đi."

Kiều Đông Dương không nói câu nào. Không có nhiều cô gái còn trẻ đã suy nghĩ thấu đáo như thế.

Anh nói thẳng: "Tôi sẽ tự quy hoạch."

"Anh nói xem anh định quy hoạch thế nào?"

Kiều Đông Dương liếm môi một cái, nở nụ cười xảo quyệt: "Nếu cô uống bát rượu này, tôi sẽ nói cho cô biết."

"Anh muốn chuốc rượu tôi sao?"

"Vì công bằng thôi."

"Tôi không uống."

"Vậy chúng ta giải tán đi. Đừng hỏi điều gì hết, cũng đừng tham gia vào..."

Tham gia? Trái tim Trì Nguyệt nảy lên một cái, thật ra việc tham gia còn quan trọng hơn cả việc đầu tư.
Tuy Kiều Đông Dương có tiền nhưng Nguyệt Lượng Ổ do anh cải tạo chưa chắc đã là điều cô muốn thấy. Nếu có cơ hội rút sạch vốn của lão đại, tham gia toàn bộ kế hoạch cải tạo, đương nhiên đó là điều hoàn mỹ nhất.

Trì Nguyệt không nói câu nào, cầm bát rượu lên uống.

Cảm giác khi rượu vào cổ họng không được tốt lắm khiến cô nhíu mày, nhưng cô vẫn kiên trì nuốt xuống, đột nhiên có một bàn tay đưa sang nắm lấy tay cô.

"Cô đang làm gì thế?"

Trì Nguyệt tiếp tục uống, ấp ứng nói: "Uống...rượu."

Kiều Đông Dương giữ chặt tay cô, dở khóc dở cười cướp lại bát rượu: "Có phải cô bị ngốc không?"

Trì Nguyệt: "Haiz..."

Không phải anh muốn cô uống à?

Kiều Đông Dương: "Cô không thể uống từng ngụm một sao? Cô uống như vậy là muốn chuốc mình say, rồi mượn rượu giả điên làm việc xằng bậy gì đó với tôi sao?"
Trì Nguyệt: "..."

Kiều Đông Dương chỉ nhìn khuôn mặt cô, cảm thấy hơi buồn cười: "Chỉ uống rượu thôi, sao cô lại nhăn nhó như thế chứ?"

Trì Nguyệt bĩu môi: "Anh chỉ muốn người khác khó xử sao? Anh sẽ vui vẻ khi thấy người ta không vui sao?"

"Sai! Tôi chỉ làm vậy với cô thôi." Kiều Đông Dương lười biếng nói, thấy cô trợn mắt lên lại mỉm cười: "Lạc rang giòn tan cũng ngon lắm, nếu có thêm ít muối thì ngon hơn."

Trì Nguyệt: "Không ăn thì dẹp đi!"

Tốc độ nói của cô quá nhanh, không cẩn thận văng nước bọt lên mặt Kiều Đông Dương.

Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh vô thức nhíu mày, cô vô cùng xấu hổ.

"Xin lỗi."

Kiều Đông Dương liếc nhìn cô: "Khăn giấy!"

Trì Nguyệt quay sang rút một tờ giấy đưa cho anh.

Kiều Đông Dương không nhận lấy: "Cô lau đi!"

Anh là đại gia chắc! Trì Nguyệt thật sự muốn ném tờ khăn giấy lên mặt anh, nhưng nghĩ lại đây là kim chủ tương lai của Nguyệt Lượng Ổ, cô nhẫn nhịn rồi giơ tay lên định lau mặt cho anh.
Thế nhưng...

"Bị bắn vào chỗ nào thế? Tại sao tôi không thấy?"

Kiều Đông Dương lườm cô, hừ lạnh: "Không phải lúc tìm phân chim vẫn nhìn rất rõ sao?"

Anh Kiều không vượt qua được nỗi nhục này sao?

"Ôi! Oan oan tương báo khi nào mới hết?"

"Lau đi!"

Trì Nguyệt không khách sáo cầm khăn giấy lau lung tung ở trên mặt anh một lúc.

"Được chưa?"

Mặt Kiều Đông Dương bị cô lau đến mức nóng rát, anh vội vàng nghiêng đầu né tránh.

"Cô đừng làm loạn!"

"Không phải anh muốn lau sao? Nào, để tôi lau cho sạch sẽ!"

Trì Nguyệt bị anh lây nhiễm, phát hiện chỉ cần anh không vui thì trong lòng mình sẽ rất vui vẻ. Thế là mặc kệ sự ngăn cản của anh vậy, dùng hết sức lâu mặt cho anh cứ như đang nặn bột vậy. Kiều Đông Dương khẽ xì một tiếng, vừa đưa tay ra túm lấy cổ tay của cô vừa ngửa người ra sau...
Vì tránh đòn nên anh dùng hơi nhiều sức, không ngờ vừa kéo một cái lại kéo cả người trn theo.

Cô nhào cả người về phía Kiều Đông Dương khiến anh không đỡ được, cả người ngã thẳng xuống giường.

Bình luận

Truyện đang đọc