Lâm Phán rời đi, bầu không khí trong phòng ký túc cũng thoải mái hơn.
Hàn Điềm Điềm là người đầu tiên tháo tai nghe xuống, đi tới đóng rầm của một cái. Cô ta tin Lâm Phán sẽ nghe thấy.
"Làm trò! Ghê tởm!"
Trì Nguyệt lạnh lùng không nói gì, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Vương Tuyết Nha nhìn cô: "Thôi dừng lại đi, đừng gây thêm rắc rối cho Trì Nguyệt nữa."
"Sao lại gây thêm rắc rối chứ?"
"Điềm Điềm, tôi biết cậu tốt bụng, thật sự muốn tốt cho Trì Nguyệt, nhưng người khác có nghĩ vậy không? Đã thua thì thua thôi, cũng không có gì to tát. Nhưng nếu thua mà còn ầm ĩ thì sẽ rất xấu hổ."
Vương Tuyết Nha nói đến đây lại liếc sang Trì Nguyệt: "Chúng ta đừng nói gì nữa."
Hàn Điềm Điềm cái hiểu cái không, thấy Trì Nguyệt lạnh lùng không nói gì, cuối cùng cũng dừng lại, khẽ khàng "Ừ", suýt không kìm được nước mắt, tức giận đá giường rầm rầm.
"Tôi vẫn cảm thấy quá bất công, bắt nạt người khác!"
Trì Nguyệt quay sang nhìn cô ta, mỉm cười: "Đã qua rồi."
Lúc Trì Nguyệt dọn dẹp xong vali rời khỏi phòng ký túc đã là một tiếng sau.
Cô bước đi rất nhanh, Vương Tuyết Nha phải chạy chậm mới theo kịp. Hai người không nói chuyện, trên đường đi gặp được rất nhiều nhân viên công tác trong Thành phố hàng không vũ trụ và thí sinh, bọn họ đều tỏ ra thương hại hoặc là chỉ trỏ bàn tán. Vương Tuyết Nha vô cùng tức giận, Trì Nguyệt lại nhìn thẳng phía trước, sống lưng thẳng tắp, bước đi rất nhanh như đang bước trên sàn catwalk.
Chẳng mấy chốc đã đi đến khu văn phòng.
"Nguyệt Quang Quang." Vương Tuyết Nha rất lo lắng cho cô, nhưng không khuyên nổi: "Cậu phải đi luôn hôm nay sao?"
"Ừm."
"Vậy mình đi xin nghỉ!"
"Cậu xin nghỉ làm gì?"
"Để về nhà với cậu, mình không yên tâm để cậu đi như vậy."
"... Sau đó mình lại phải đưa cậu về sao?"
Trì Nguyệt trêu chọc cô, Vương Tuyết Nha mím môi không nói gì được nữa.
Ở trong khu vực sa mạc thế này, cô đi ra ngoài một mình còn dễ gặp nguy hiểm hơn cả Trì Nguyệt.
"Nhưng mình... Cậu đi rồi, mình phải làm sao?" Đôi mắt Vương Tuyết Nha ửng đỏ: "Nếu biết trước thế này, mình không khuyên cậu đi thi nữa."
Không có chiến binh đến từ bầu trời, Trì Nguyệt vẫn là trợ lý của cô, hai người vẫn cạnh nhau mỗi ngày. Nhưng bây giờ đã khác trước, Trì Nguyệt tham gia chiến binh đến từ bầu trời bị loại, còn ở lại nữa sẽ bị mọi người chỉ trỏ, bịa đặt kể xấu, đây đều là hành động khiến người ta tổn thương.
"Mình sẽ không đi quá xa. Lúc cậu cần, mình sẽ có mặt."
Trì Nguyệt còn an ủi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy chữ "Người Đi Dưới Trời Sao" ở cửa văn phòng.
"Cậu về đi, mình vào đây."
Cô vẫy tay, tự đi vào văn phòng giám đốc Mai Y, cô giải thích rõ ràng tình hình và nói muốn về nhà ngay hôm nay, muốn đi nhờ xe của tổ chương trình.
Mai Y chỉ an ủi vài câu rồi lập tức đồng ý yêu cầu của cô, còn đưa thêm một bao lì xì màu đỏ nói là chút tấm lòng của tổ chương trình, cảm ơn cô đã cống hiến cho chương trình Chiến binh đến từ bầu trời, rất mong sau này sẽ có cơ hội hợp tác với cô.
Vị giám đốc này rất khéo léo, rất biết cách ăn nói.
Trì Nguyệt mỉm cười nhận lấy bao lì xì, sau khi nói cảm ơn liền nhét vào trong túi.
Thấy cô dứt khoát không hề xấu hổ, Mai Y hơi ngơ ngác thở dài.
Nói thật ra anh ta cho rằng Trì Nguyệt rất ưu tú, bị loại thế này đúng là rất đáng tiếc, những quy định của chương trình phát sóng trực tiếp rành rành ra đó, dù anh ta là giám đốc cũng không làm được gì.
"Cô đến bãi đỗ xe chờ đi, tôi đi gọi tài xế đưa cô về."
Trì Nguyệt gật đầu rồi rời đi.
Vương Tuyết Nha vẫn chưa đi, đang đứng chờ trên hành lang.
Vừa thấy Trì Nguyệt đi ra, cô vội nói: "Sao rồi? Giám đốc nói sao?"
Trì Nguyệt nhận ra sự chờ mong trong mắt cô, biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Tin tức tốt."
"Thật sao?" Vương Tuyết Nha kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên: "Có phải giữ cậu ở lại không?"
"Anh ta cho mình một bao lì xì đây này." Trì Nguyệt vỗ túi, hơi cúi đầu xuống: "Tiểu Nha, mình quay về lấy vali rồi sẽ đi luôn."
Vương Tuyết Nha vô cùng thất vọng, cúi đầu khẽ ừ: "Mình tiễn cậu."
Trì Nguyệt không từ chối nữa, cô hiểu tính cách Vương Tuyết Nha, nếu không cho cô ấy tiễn, có lẽ cô nàng sẽ đau lòng gào khóc một trận.
Vì đề phòng gió cát nên kiến trúc ở Thành phố hàng không vũ trụ đều rất kín đáo.
Bãi đỗ xe được xây dựng trong nhà, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên trong.
Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha xách vali đi vào, còn chưa thấy tài xế của tổ chương trình đâu thì đã thấy Kiều Đông Dương.
Anh dựa lưng vào cửa thủy tinh, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt nặng nề.
Trì Nguyệt cau mày liếc nhìn anh, gật đầu với anh rồi định đi lướt qua.
"Dừng lại!" Kiều Đông Dương tiến lên hai bước, túm lấy cánh tay Trì Nguyệt, lại quay sang nói với Vương Tuyết Nha: "Tôi muốn nói với cô ấy mấy câu."
Vương Tuyết Nha ngơ ngác nhìn sang Trì Nguyệt rồi yên lặng đi ra ngoài.
"Em cứ đi thế sao?"
Kiều Đông Dương nắm chặt cánh tay Trì Nguyệt, xoay người cô qua để cô đứng đối diện với mình.
Trì Nguyệt nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh sâu thẳm như phủ một lớp sơn đen thể hiện rõ vẻ buồn bực, đôi mắt đen trắng rõ ràng như đang phát sáng, trong ánh mắt như hàm chứa tình cảm sâu đậm, khiến người đắm chìm trong đó ảo tưởng mình là người duy nhất trong mắt anh.
Thế nhưng, có phải đôi mắt này nhìn ai cũng thế không?
Lúc nhìn cô đong đầy tình cảm, có phải lúc nhìn người khác cũng đong đầy tình cảm?
Trì Nguyệt hất cằm lên: "Có chuyện gì không?"
Thái độ xa cách lạnh lùng hoàn toàn khác với sự thân thiết lúc ở trong văn phòng.
"Trì Nguyệt."
Kiều Đông Dương ấp úng nói, hoặc phải nói anh cũng không biết nên nói gì.
"Xin lỗi."
Trì Nguyệt yên lặng nhìn anh một lúc: "Anh không cần xin lỗi, là tôi nên nói cảm ơn."
Câu "cảm ơn" lại kéo xa khoảng cách giữa hai người, cũng như câu "xin lỗi" kia đã trở thành lời ẩn ý của sự xa lánh.
Kiều Đông Dương cảm thấy bọn họ không nên như vậy, dù Trì Nguyệt thua trận đấu nhưng tình cảm của bọn họ không hề thay đổi, sao đột nhiên lại thế này?
Lý do duy nhất anh có thể nghĩ đến đó là Trì Nguyệt rất quan tâm đến việc thắng thua trong trận đấu này. Dù sao lúc trước cô còn khoe khoang khoác lác, bây giờ bị loại sẽ cảm thấy mất mặt.
"Tôi biết em không vui, nhưng việc này đã qua rồi, chúng ta đừng quan tâm đến nó được không?"
Giọng nói Kiều Đông Dương không lạnh lùng cứng rắn như vừa rồi nữa mà xen lẫn chút dỗ dành, rõ ràng đang muốn an ủi cô. Thế nhưng anh không giỏi an ủi người khác, nếu an ủi không đúng cách sẽ phản tác dụng.
"Ở lại đi." Anh nói: "Đây không phải vấn đề lớn. Chỉ cần tôi nói muốn giữ ai ở lại, không ai dám có ý kiến."
"Ha!" Trì Nguyệt chậm rãi nhìn thẳng vào anh, ánh đèn mù mờ khiến ánh mắt cô hơi kỳ quái: "Nếu chỉ là chuyện một câu nói, vì sao trước đó còn quanh co như vậy? Tốn nhiều tiền làm một chương Chiến binh đến từ bầu trời rắc rối thế này cho ai xem?"
Kiều Đông Dương im lặng.
Vì sao anh lại làm chiến binh đến từ bầu trời?
Thứ nhất là muốn mọi người công nhận, dùng độ nổi tiếng chặn miệng nhóm người bịa chuyện.
Thứ hai là muốn cô đủ tư cách vào tổ chương trình, không bị người khác chỉ trích.
Thế nhưng, bây giờ nói những điều này cho cô biết còn có tác dụng gì sao?
"Là tôi suy nghĩ không chu đáo." Kiều Đông Dương thoải mái nhận sai, đưa tay kéo cô, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa bé: "Là tôi sai! Nhưng biết sai có thể sửa, sẽ không làm mấy chuyện quanh co lòng vòng thêm nữa, tôi sẽ nói thẳng cho mọi người biết em là người phụ nữ của Kiều Đông Dương, tôi chỉ cần mỗi em, được không?"
Trì Nguyệt lạnh lùng rút tay về.
"Xin lỗi, tôi không nhận nổi. Thua là thua, tôi không mặt dày đến thế."
Kiều Đông Dương buông tay, nhìn cô chằm chằm.
Trì Nguyệt kiềm chế cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt anh: "Trận đấu đã kết thúc rồi, không cần phải nhắc lại nữa. Bây giờ tôi chỉ hy vọng anh Kiều giữ lời hứa. Tôi đại diện người dân ở Nguyệt Lượng Ổ cảm ơn anh"
Trì Nguyệt để vali xuống, đặt hai tay ở bụng, khom người 90 độ trước mặt anh, cô giữ động tác này một lúc lâu mới đứng thẳng người.
"Anh Kiều, anh là ân nhân của Nguyệt Lượng , chúng tôi. Tôi không có gì để trả ơn anh, nhưng tôi đã xem bản kế hoạch rồi, các hạng mục được quy hoạch rất tốt, dù thời gian đầu phải đầu tư hơi nhiều nhưng chắc chắn sau này sẽ tạo ra hiệu quả và lợi ích kinh tế, tôi sẽ cố gắng không làm anh Kiều lỗ vốn."
"Trì Nguyệt..." Kiều Đông Dương cau mày, không thể tin nổi nhìn cô: "Em chỉ muốn nói những điều này với tôi?"
"Còn gì nữa sao?" Trì Nguyệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Kiều Đông Dương nặng nề, ánh mắt tối tăm: "Tôi đang lo lắng cho em, tôi đang an ủi em, em lại chỉ biết mỗi Nguyệt Lượng Ổ? Em mở miệng ra là nói cảm ơn, nhưng đôi mắt không thèm nhìn tôi. Trì Nguyệt, em nghĩ tôi là loại người gì?"
Trì Nguyệt im lặng, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Anh là anh Kiều, ông chủ Thành phố hàng không vũ trụ, ân nhân của Nguyệt Lượng Ổ."
"Ngoại trừ việc đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ, chúng ta không còn gì để nói sao?"
Trì Nguyệt nhìn anh, mãi mới nói: "Tôi rất biết ơn anh Kiều, nhưng thật sự không còn gì để nói nữa."
Trong bãi đỗ xe rất yên tĩnh, Trì Nguyệt gần như nghe được tiếng hít thở nặng nề của Kiều Đông Dương.
"Ở trong lòng em, tôi là loại người gì?"
Trì Nguyệt mở miệng ra, lại từ từ khép lại.
"Anh là người tốt."
"Chỉ thế thôi?"
"Chỉ thế thôi."
Ánh mắt Kiều Đông Dương vừa cô đơn vừa dịu dàng: "Trì Nguyệt, tôi không là gì sao?"
"Anh là anh Kiều."
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi."
Kiều Đông Dương gật đầu, lớn tiếng nói: "Tôi hỏi em một lần nữa, Trì Nguyệt, ở trong lòng em, Kiều Đông Dương là gì của em?"
Anh lặp đi lặp lại hỏi câu này như từng nhát búa nặng nề đập vào lòng Trì Nguyệt. Cô vừa bực bội vừa bối rối, mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: "Anh Kiều đến tìm tôi để hỏi điều này sao? Anh không thấy chán à? Chẳng lẽ anh không biết anh là ai sao? Anh chẳng là gì cả!"
Kiều Đông Dương trợn mắt nhìn cô, nắm đấm siết chặt, hàm răng nghiến chặt.
Anh không còn chút kiêu ngạo nào, trong mắt hiện rõ vẻ khó chịu: "Chỉ thua một trận đấu đã khiến em thế này sao? Đây đâu phải việc to tát. Không phải chỉ thua một lần thôi sao? Trì Nguyệt, em có thể bình tĩnh lại không? Em có biết em đang làm tổn thương người khác không?"
Anh vô cùng buồn bực, khuôn mặt hơi đáng sợ.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn anh, giữa hai người không có vật ngăn cách cũng không quá xa, nhưng khuôn mặt tuấn tú này lại như cách cô rất xa.
Cô nghe thấy Vương Tuyết Nha đang nói chuyện với tài xế ở cửa bãi đỗ xe.
Trì Nguyệt kéo vali, vô tình nói: "Nếu anh Kiều đã nói xong rồi thì tôi đi trước."
Kiều Đông Dương bị cô chặn họng, đứng im nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng ngời dần tối đi.
Trì Nguyệt quay đi không nhìn anh nữa, kéo vali đi ra cửa: "Tiểu Ô Nha!"
Vương Tuyết Nha đi vào, tài xế ngơ ngác đi theo sau lưng, bọn họ đều thấy bóng lưng Kiều Đông Dương.
Anh đã bỏ đi, cũng không thèm ngoái lại.
Trì Nguyệt cầm vali đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hơi tái nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Hai người này...
Hình ảnh này quá đau lòng.
Vương Tuyết Nha không nghe thấy bọn họ nói gì nên cũng không biết phải nói điều gì.
"Nguyệt Quang Quang." Cô nhẹ nhàng ôm lấy Trì Nguyệt: "Cậu quá cứng rắn. Đàn ông đều sĩ diện..."
"Đàn ông đều sĩ diện, vậy mình thì không à?" Trì Nguyệt cười lạnh: "Mình biết cậu muốn nói gì, đừng khuyên nữa. Những người không xứng đối không nên ở cạnh nhau. Cũng may vẫn còn sớm, không cần lằng nhằng nhiều."
"Mình cảm thấy anh Kiều không liên quan đến việc cậu thua. Cậu không nhận ra à? Anh ấy rất tốt bụng, anh ấy đang quan tâm đến cậu."
Trì Nguyệt đột nhiên quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
"Cậu không nhận ra anh ta đang thương hại mình à? Anh ta nghĩ rằng mình sẽ thất bại, anh ta nghĩ rằng mình không phải đối thủ của Lâm Phán! Đúng lắm, mình không bằng cô ta! Nhưng mình thua rồi thì thôi, tại sao anh ta lại nghĩ mình không thể chấp nhận việc mình đã thua? Tại sao?"
Cô quát rất to.
Vương Tuyết Nha mím môi, suýt thì bật khóc.
"Nguyệt Quang Quang, cậu hơi quá khích rồi."
Trì Nguyệt hít vào thật sâu, nhìn tài xế: "Không nói nữa, mình đi đây."
Cô nhờ tài xế cất vali vào cốp, sau đó ngồi lên xe: "Hẹn gặp lại."
Vương Tuyết Nha đứng nguyên tại chỗ, hơi luống cuống nhìn cô: "Nguyệt Quang Quang, tại sao lại thế này?"
Tại sao lại cố chấp như thế?
Điều này không giống với Trì Nguyệt luôn rất phóng khoáng!
Từ góc độ của Vương Tuyết Nha, Kiều Đông Dương có lòng đến dỗ dành bạn gái, kết quả bị mắng một trận. Còn Trì Nguyệt, tuy có thể hiểu cô đang rất khó chịu, nhưng... cô không phải một người vô lý thế này.
Xe ô tô nổ máy, cửa bãi đỗ xe mở ra.
Chiếc xe đưa Trì Nguyệt dần đi xa.
Vương Tuyết Nha đứng một mình trong bãi đỗ xe một lúc lâu, chậm rãi lau nước mắt rồi quay về phòng ký túc.
Lúc này có tin nhắn đến, cô cúi đầu nhìn điện thoại.
Nguyệt Quang Quang: "Có lẽ mình đang ghen tỵ. Tiểu Ô Nha, hôm nay mình đã thất bại thảm hại."