[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

"Trì Nguyệt!"

Lâm Phán siết chặt tay Trì Nguyệt, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra ôn hòa: "Đủ rồi đấy. Đây là căng tin."

Cô ta tự tỏ ra mình là người tốt, không làm mất lòng ai hết.

Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta, lặp lại câu vừa rồi: "Liên quan gì đến cô?"

Lâm Phán ngơ ngác, thoáng thả lỏng tay: "Hứa Văn Vũ là người bộc trực, mồm miệng xấu nhưng người không xấu. Các cô mắng cô ấy mấy câu là được, cần gì phải đánh chứ."

Ở tổ chương trình Trời Sao này, Lâm Phán luôn giữ hình tượng người tốt.

Sinh viên giỏi đến từ trường đại học nước ngoài danh tiếng, gia cảnh tốt, khuôn mặt con lai xinh đẹp phóng khoáng thời thượng. Điều quan trọng nhất là cô ta đối xử với mọi người luôn ôn hòa, không kiêu ngạo, thẳng thắn không ích kỷ, thỉnh thoảng còn tặng một vài món quà không rẻ cho mọi người.


Tiền tài là con đường xây dựng tình bạn nhanh nhất.

Hầu hết mọi người trong tổ đều thích cô ta, vì vậy cô ta vừa đứng ra ngăn cản Trì Nguyệt, chắc chắn sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Không ai nói câu nào, nhưng Trì Nguyệt thấy rõ phản ứng của đám đông.

Cô cười lạnh, nhìn Lâm Phán: "Nếu không liên quan đến cô, cô đứng sang một bên đi! Đừng chơi hỏng hình tượng."

Lâm Phán: "Trì Nguyệt... Đủ rồi đấy! Cô có nghĩ cô đánh người ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến Vương Tuyết Nha không?"

Hai người lôi kéo nhau, Trì Nguyệt còn túm chặt cổ áo Hứa Văn Vũ không chịu buông ra, thoạt nhìn tình cảnh này khá tức cười. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Lâm Phán là người tốt bụng muốn hòa giải chuyện này.

Trì Nguyệt nhìn Hứa Văn Vũ đang tỏ ra hoảng sợ, cười lạnh: "Tôi có nói sẽ đánh cô ta sao?"


Hứa Văn Vũ có người chống lưng, lại dũng cảm hơn: "Cô đang muốn đánh tôi..."

"Ồ, tôi muốn đánh cô nên cô trốn ra sau lưng Lâm Phán à?" Trì Nguyệt mỉa mai: "Nói vậy, Lâm Phán là chỗ dựa của cô? Là lý do để cô nói năng xằng bậy như thế?"

Hứa Văn Vũ: "Tôi không... trốn."

Lâm Phán bị Trì Nguyệt nhìn chằm chằm, cau mày hơi thả lỏng tay ra.

"Trì Nguyệt, tôi chỉ không muốn các cô đánh nhau ở đây..."

"Bây giờ cô mới là người muốn đánh nhau! Buông ra!" Trì Nguyệt nhấn mạnh.

"Trì Nguyệt!"

Lâm Phán còn muốn nói gì đó, Trì Nguyệt lại không kiên nhẫn được nữa.

Cô không muốn nói nhảm quá nhiều, đột nhiên dùng sức kéo mạnh Hứa Văn Vũ về phía mình, lần này cô dùng rất nhiều sức, Hứa Văn Vũ túm lấy áo Lâm Phán liều mạng giãy giụa, cố gắng lùi ra sau...

Không ngờ Trì Nguyệt đột nhiên buông tay ra.


Hứa Văn Vũ hét lên một tiếng, cơ thể lảo đảo ngã ra sau.

"Ầm!"

Một tiếng động rất lớn vang lên, Hứa Văn Vũ đập vào cạnh bàn, đau đớn hét lên rồi ngã mạnh xuống đất.

Cú ngã này còn kéo cả Lâm Phán ngã theo.

Lâm Phán còn chưa chuẩn bị tâm lý gì đã bị Hứa Văn Vũ kéo mạnh ra sau, đúng lúc giẫm lên mu bàn tay Hứa Văn Vũ đang ngã dưới đất.

"A!" Hứa Văn Vũ đau đớn hét to.

"Tay, tay của tôi!"

Lâm Phán không muốn giẫm vào tay cô ta, nhưng không giẫm vào thì Lâm Phán cũng sẽ ngã xuống.

Lúc sắp giẫm chân xuống, thật ra cô ta đã nhìn thấy tay Hứa Văn Vũ, nhưng nếu cô ta tránh đi, có lẽ bản thân sẽ bị ngã rất thảm hại. Bởi vậy cô ta lựa chọn bảo vệ bản thân.

Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén lại mỉa mai.

"Khá đặc sặc đấy."

"Trì Nguyệt, cô cố ý..." Hứa Văn Vũ hung dữ trợn mắt nhìn cô, đau đến chảy nước mắt.
Lâm Phán còn chưa chuẩn bị tâm lý gì đã bị Hứa Văn Vũ kéo mạnh ra sau, đúng lúc giẫm lên mu bàn tay Hứa Văn Vũ đang ngã dưới đất.

"A!" Hứa Văn Vũ đau đớn hét to.

"Tay, tay của tôi!"

Lâm Phán không muốn giẫm vào tay cô ta, nhưng không giẫm vào thì Lâm Phán cũng sẽ ngã xuống.

Lúc sắp giẫm chân xuống, thật ra cô ta đã nhìn thấy tay Hứa Văn Vũ, nhưng nếu cô ta tránh đi, có lẽ bản thân sẽ bị ngã rất thảm hại. Bởi vậy cô ta lựa chọn bảo vệ bản thân.

Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén lại mỉa mai.

"Khá đặc sặc đấy."

"Trì Nguyệt, cô cố ý..." Hứa Văn Vũ hung dữ trợn mắt nhìn cô, đau đến chảy nước mắt.

Lâm Phán còn chưa chuẩn bị tâm lý gì đã bị Hứa Văn Vũ kéo mạnh ra sau, đúng lúc giẫm lên mu bàn tay Hứa Văn Vũ đang ngã dưới đất.

"A!" Hứa Văn Vũ đau đớn hét to.
"Tay, tay của tôi!"

Lâm Phán không muốn giẫm vào tay cô ta, nhưng không giẫm vào thì Lâm Phán cũng sẽ ngã xuống.

Lúc sắp giẫm chân xuống, thật ra cô ta đã nhìn thấy tay Hứa Văn Vũ, nhưng nếu cô ta tránh đi, có lẽ bản thân sẽ bị ngã rất thảm hại. Bởi vậy cô ta lựa chọn bảo vệ bản thân.

Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén lại mỉa mai.

"Khá đặc sặc đấy."

"Trì Nguyệt, cô cố ý..." Hứa Văn Vũ hung dữ trợn mắt nhìn cô, đau đến chảy nước mắt.

"Tại sao?" Trì Nguyệt mỉm cười.

Lâm Phán: "Cô ấy bị thương rồi."

Trì Nguyệt: "Là cô giẫm mà."

Đôi mắt mỉm cười kia như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta, Lâm Phán hơi chột dạ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Mọi người đều là bạn bè..."

"Đừng có ăn vạ, chúng ta không phải bạn bè." Trì Nguyệt đẩy tay cô ta ra, nhìn chằm chằm Hứa Văn Vũ đang cắn môi lau nước mắt: "Ngược lại, tôi muốn Hứa Văn Vũ xin lỗi Vương Tuyết Nha."
"Nằm mơ!" Cả người Hứa Văn Vũ run rẩy bởi ánh mắt hung dữ đáng sợ của Trì Nguyệt, không biết cô ta đang rất tức giận hay ỷ lại có Lâm Phán làm chỗ dựa cho mình, đột nhiên đẩy mạnh Trì Nguyệt ra muốn báo thù.

"Trì Nguyệt!" Vương Tuyết Nha sợ hãi kêu lên, bước tới đỡ Trì Nguyệt, trợn mắt nhìn

Hứa Văn Vũ: "Cô muốn làm gì?"

"Cô hỏi tôi?" Hứa Văn Vũ được đằng chân lân đằng đầu, giơ tay lên tát Vương Tuyết Nha: "Do cô gây chuyện, cô còn không biết sao?"

Người này bị điên rồi sao?

Lại dám tát người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Trong nhà ăn ồn ào.

Trì Nguyệt không nhịn được nữa, túm tay Hứa Văn Vũ, tát ngược lại một cái.

Chát!

Cô không nể mặt mà dùng rất nhiều sức tát thẳng vào mặt Hứa Văn Vũ, cái tát này còn mạnh hơn lúc cô ta tát Vương Tuyết Nha nhiều, gò má đỏ ửng hiện rõ dấu tay.
"Trì Nguyệt!"

Hứa Văn Vũ che mặt hét lên như bị điên.

"Trì Nguyệt, cô thật quá đáng!" Lâm Phán đỡ Hứa Văn Vũ đang khóc thút thít: "Đây là chỗ đánh người à?"

"Không phục à?" Trì Nguyệt lườm cô ta: "Vậy cô báo thù cho cô ta đi. Có gan thì đánh lại đi!"

Lâm Phán ngơ ngác, đột nhiên gật đầu, bất đắc dĩ hít thật sâu: "Tôi hiểu rồi, cô đang khiêu khích tôi. Không phải cô đang nổi giận với Hứa Văn Vũ, mà là với tôi."

"Cô quan trọng đến thế à? Có gì đáng để tôi khiêu khích?" Trì Nguyệt bình tĩnh cười.

"Cô thua nên hận tôi. Hôm nay cô đến đây để gây chuyện." Lâm Phán bình tĩnh nhưng bất lực: "Trì Nguyệt, tôi không ngờ cô lại là người đã thua còn ăn vạ."

Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta, không hề trả lời.

Lâm Phán không phải đang mắng chửi mà như đang nói lời thật mất lòng.
Mọi người đều biết Trì Nguyệt thua cô ta, Lâm Phán vừa nói như vậy, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy lần này Trì Nguyệt nổi giận đến vậy cũng chỉ vì muốn gây chuyện...

"Được." Trì Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm Phán: "Chúng ta đi ra ngoài đánh một trận."

"Đánh một trận?" Lâm Phán nhíu mày: "Tôi không phải người ngang ngược. Tôi chỉ rơi mồ hôi trên sân đấu."

"Cô sợ thua à?"

"Cô muốn đánh thật sao?"

"Tôi đang nghiêm túc. Dám không?"

Lâm Phán bị chọc giận: "Đánh thì đánh!"

Trong nhà ăn ồn ào, mọi người đều chờ xem trò hay.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp rời khỏi đám đông, đã có một nhóm người đi vào cửa.

Kiều Đông Dương, Mai Y, Trịnh Tây Nguyên và cả mấy vị huấn luyện viên dẫn đội.

"Ồn ào cái gì đây?" Huấn luyện viên trưởng là người vô cùng nghiêm khắc, thấy trong nhà ăn hỗn loạn như vậy, anh ta lại nổi giận ngay trước mặt mấy cấp trên: "Không muốn ăn cơm nữa hả?"
Mọi người đều nhìn về phía mấy người đang đứng bên ngoài đám đông, không cần nói cũng biết bọn họ đến vì chuyện này.

Kiều Đông Dương lạnh lùng đi về phía trước, anh nhìn Trì Nguyệt không bị làm sao, lại nhìn dấu tay trên mặt Hứa Văn Vũ, chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói câu nào cũng không tỏ thái độ.

"Khụ!" Trịnh Tây Nguyên biết lúc này mình phải lên tiếng: "Tôi thấy rất tiếc về việc xảy ra vào ngày hôm nay. Chính lời nói và hành động thường ngày của tôi đã tạo ra sự hiểu lầm cho mọi người, cũng khiến cô Vương Tuyết Nha chịu tổn thương."

Mọi người nghe vậy đều yên lặng.

Trịnh Tây Nguyên nhìn Vương Tuyết Nha: "Đầu tiên, tôi phải nói rõ một việc, tôi và cô Vương Tuyết Nha trong sạch. Hơn nữa, tôi cam đoan với mọi người, tôi tuyệt đối không có mối quan hệ mờ ám với thí sinh trong lúc thi đấu. Tôi luôn đối xử công bằng với tất cả thí sinh."
Anh ta nói đến đây thì đột nhiên mỉm cười: "Tôi biết dù tôi có nói gì, chưa chắc mọi người đã tin. Đương nhiên, điều này liên quan đến hình tượng của tôi không được tốt lắm."

Mọi người mỉm cười, bọn họ đều biết anh ta nổi tiếng trăng hoa.

"Tôi không quan tâm những người khác nghĩ gì nói gì, cho dù có người nói tất cả thí sinh Trời Sao đều là phụ nữ của tôi, tôi... có lẽ cũng chỉ cười trừ. Dù sao đây cũng là một cách để thể hiện sự quyến rũ. Thế nhưng... Không thể làm ảnh hưởng đến một cô gái vô tội."

Trịnh Tây Nguyên chắp tay trước ngực, hơi khom lưng.

"Xin mọi người đừng lan truyền thêm nữa, nếu còn lan truyền ra ngoài, tôi cũng không nhớ được món nợ phong lưu này."

Ha ha! Trong nhà ăn vang lên tiếng cười thoải mái.

Người liên quan đến việc này đều có mặt, Trịnh tổng cũng đứng ra bác bỏ tin đồn với thái độ rất tốt, ai dám nói gì nữa?
"Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây đi." Trịnh Tây Nguyên đứng thẳng người, thái độ kiên quyết, vẻ sắc bén ẩn sâu trong nụ cười: "Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, mọi người đừng trách tôi tàn nhẫn. Nhân viên lan truyền thì sa thải nhân viên. Thí sinh lan truyền thì loại thí sinh. Mọi người đã nghe rõ chưa?"

"Rồi ạ!"

"Ăn cơm đi!" Trịnh Tây Nguyên lại nở nụ cười đẹp trai thân thiện, đợi tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm, anh ta nhìn mấy người kia: "Lâm Phán, Hứa Văn Vũ, Vương Tuyết Nha, các cô cùng tôi đến văn phòng."

Dáng vẻ nghiêm túc này như một vị giáo viên chủ nhiệm đang trách mắng học sinh.

Lâm Phán im lặng liếc nhìn anh ta, đi ra ngoài.

Hứa Văn Vũ sụt sịt, lau nước mắt đuổi theo cô ta.

Vương Tuyết Nha nhìn Trì Nguyệt, siết chặt tay cô: "Cậu không sao chứ, Nguyệt Quang Quang?"
"Không sao."

"Được." Vương Tuyết Nha buông tay ra: "Vậy mình đi trước."

"Cậu đừng sợ."

"Ừ, mình không sợ."

Trì Nguyệt mỉm cười nhìn cô rời khỏi căng tin, sau đó mới đi về phía Kiều Đông Dương. 

Bình luận

Truyện đang đọc