Câu nói này thật sự có tính huỷ diệt, Kiều Đông Dương lập tức kéo cô ngồi dậy.
"Tôi là đàn ông bình thường."
"Thật sao?" Trì Nguyệt liếc mắt
Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì, dường như hận không thể bóp chết cô: "Với cái dáng vẻ vừa rồi của cô. Cô có tin, nếu đổi thành người khác đã ăn sạch cô không còn cả cặn rồi không?"
Trì Nguyệt không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng xoa bàn tay bị anh bóp đau.
"Nói linh tinh! Anh có gì khác với người khác chứ? Cũng không thể thoát khỏi sự hứng thú cấp thấp hơn sâu trong xương tuỷ."
Kiều Đông Dương tức giận đến mức hơi nóng nảy: "Trì Nguyệt, cô chọc tức tôi cũng không thể kế thừa tài sản của tôi, cần gì phải chơi lớn như vậy chứ?"
Trì Nguyệt thản nhiên nhìn anh, không nói một câu nào. Cô không dám chắc hành động vừa rồi có phải tác dụng của rượu hay không. Chắc chắn cô đã có điều gì đó kỳ lạ khiến đầy óc cô hơi choáng váng như đột nhiên tiến vào một thế giới nào đó không bình thường, người bên ngoài không thể khống chế được tư duy đến hành vi, thậm chí cô cũng không thể... Đây là cảm giác say rượu sao?
Cô lắc đầu, lại nhìn Kiều Đông Dương.
"Nói việc chính để chuyển hướng sự chú ý đu. Tránh để... đôi bên cùng xấu hổ."
Cô nói năng vừa ung dung bình tĩnh lại vừa rất hào phóng, Kiều Đông Dương lại miệng đắng lưỡi khô, có một cảm xúc chưa từng nghĩ đến đang dần sinh sôi, như vạn con ngựa mất kiểm soát đang phi nước đại. Dù anh không hề có suy nghĩ này nhưng lúc này cũng không thể thoát ra được, chỉ đang giãy giụa vô ích trong sự rung động đó thôi.
Anh muốn sắp xếp lại cảm xúc, nhưng cô gái ngồi bên cạnh lại có hơi như hoa lan, đôi mắt sáng ngời như những vì sao, không chỉ hiểu hết mọi chuyện của anh, còn đang tỏ ra khinh thường.
"Cô cũng hiểu người trưởng thành mà."
Anh tự tìm được một lý do.
"Tôi hiểu." Trì Nguyệt gật đầu: "Thế thì sao?"
"Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi." Anh vẫn đang cố gắng giải thích: "Tôi không có ý khác."
"Tôi sẽ không nói với ai, anh không cần để ý đâu." Trì Nguyệt nhìn anh từ trên xuống dưới, lướt qua nơi nào đó đang nhô lên: "Nói việc chính đi."
Rõ ràng anh chẳng hề làm gì mà? Sao lại bị cô nói cứ như đã làm việc gì đó trái với lương tâm vậy?
Còn cô thì sao, dáng vẻ rộng lượn không so đo... Là ai ra tay trước chứ?
"Trì Nguyệt" Kiều Đông Dương nhướn mày, giọng nói hơi chua xót bất lực: "Có phải cô bị ngốc không? Dù sao tôi cũng là một người đàn ông bình thường, cô làm vậy... với tôi, không sợ tôi giải quyết cô tại chỗ sao?"
"Anh biết gì không?" Trì Nguyệt thản nhiên nhìn anh: "Anh Kiều không giống loại người sẽ tự gây rắc rối cho bản thân."
Kiều Đông Dương tức giận hít sâu một hơi, muốn đáo trả cô nhưng lại cảm thấy cô nói rất đúng.
"Đúng vậy." Anh gật đầu, đột nhiên thở ra một hơi: "Tôi hiểu ra rồi."
Đôi mắt Trì Nguyệt lấp lánh, hai gò má dần đỏ ửng: "Hiểu cái gì chứ?"
Kiều Đông Dương cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật sự rất xinh đẹp: "Chẳng trách cô lại không sợ hãi như vậy..."
Trì Nguyệt: "Tôi sao nào? Ỷ vào vẻ xinh đẹp để hành hung à?"
"Cô thôi đi." Kiều Đông Dương buồn bực, nhìn chằm chằm người máy ở góc tường: "Thiên Cẩu!"
Trì Nguyệt nhìn theo tầm mắt anh: "Không phải Thiên Cẩu đang ngủ sao?"
Kiều Đông Dương: "Không, nó đang quay trộm lại. Còn cô..." Anh nghiến răng nhìn cô gái đang tỏ ra vô tội: "Đã biết trước rồi đúng không?"
Trì Nguyệt không hề biết nhưng lại không muốn phủ nhận. Không phải để người đàn ông này cảm thấy cô rất thông minh không dễ bắt nạt cũng là một chuyện tốt sao?
"Anh còn uống nữa không?" Cô hỏi: "Anh không uống nữa thì nói cho tôi biết đáp án đi. Không còn sớm nữa, cũng nên đi ngủ rồi."
Đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương bừng sáng, anh bình tĩnh nói: "Việc cải tạo Nguyệt Lượng Ổ rất quan trọng với cô sao?"
"Đúng, rất quan trọng."
"Vì sao?"
"Tôi không thể nói cho anh biết."
Trì Nguyệt nhìn đôi mắt sắc bén của anh, lập tức lên tiếng an ủi: "Đây là nguyên nhân riêng tư, tôi không muốn nói cho bất kỳ ai biết chứ ki phải chỉ chống đối anh. Anh Kiều, nể mặt tối nay tôi xả thân ở cùng với anh... có thể đồng ý cho tôi tham gia không?"
Cái gì gọi là xả thân cùng anh? Là anh bị sàm sỡ mà? Kiều Đông Dương suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Tham gia vào kế hoạch cải tạo Nguyệt Lượng Ổ khiến cô thấy hứng thú hơn việc tham gia vào Người Đi Dưới Trời Sao?"
Trì Nguyệt hơi do dự: "Đáp án này có quan trọng không?"
"Quan trọng." Kiều Đông Dương hơi nhướn mày lên: "Đây là sự hứng thú của tôi với cô."
"Ừ." Trì Nguyệt nhìn anh, nói ra từng chữ một: "Quan trọng hơn Người Đi Dưới Trời Sao. Nói một cách chính xác hơn, tôi không hề có hứng thú với kế hoạch Trời Sao của anh."
Kiều Đông Dương đối mặt với sự thản nhiên của cô thì chỉ hừ một tiếng.
Bát rượu ở bên băng ghế cao đã bị đánh đổ khi hai người chơi đùa. Kiều Đông Dương lại rót đầy, chậm rãi nhấp một ngụm. Mùi vị của chai rượu vẫn vậy, có lẽ chiếc bát này hơi thô ráo khiến cảm giác uống hơi khác biệt.
Kiều Đông Dương đặt bát xuống: "Tôi sẽ bảo Hầu Tử chuẩn bị một bản kế hoạch về Nguyệt Lượng Ổ. Cô có thể tham gia, cũng có thể đưa ra ý kiến, nhưng không thể tuỳ ý xen vào quyết định của tôi."
Đôi mắt Trì Nguyệt bừng sáng: "Cảm ơn!"
"Đừng khách sáo." Kiều Đông Dương chỉ vào cánh cửa: "Cô đi đi."
"Tôi dọn dẹp sạch sẽ chỗ này trước đã."
"Không cần, tôi sẽ gọi Hầu Tử vào."
"Anh ta đã ngủ rồi, không hay lắm đâu..."
"Không phải cô bị ảnh hưởng bởi tần suất rung động từ trường của tôi rồi chứ?" Kiều Đông Dương đột nhiên giận dữ, giọng điệu lạnh lùng, dường như không giống với người vừa uống rượu nói chuyện với cô: "Cô cứ lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh thật sự rất chướng mắt. Cô nhanh đi về ngủ đi!"
Con cừu non lập tức biến thành sói xám lớn.
Trì Nguyệt bật cười: "Được. Tôi sẽ để lại cho anh chút lòng tự trọng."
Kiều Đông Dương: "..."
"Ngủ ngon!"
Trì Nguyệt thản nhiên rời đi, không quay đầu lại.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn bóng lưng cô, vò đầu thật mạnh như một chàng trai ngây thơ lần đầu tiên gặp phải du͙ƈ vọиɠ nguyên thuỷ và mãnh liệt. Anh không biết làm thế nào, vừa hận lại vừa tức. Như một cao thủ trò chơi đang dùng rank Cao Thủ bị rank Đồng xử lý trong trận thi đấu, anh bực bội, tức giận mà lại không thể trả thù.
"Trì Nguyệt"
Kiều Đông Dương gọi trước khi cô đóng cửa lại.
"Hả?" Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn anh, đôi mắt rất bình tĩnh.
"Tôi muốn hỏi cô..." Kiều Đông Dương đẩy lưỡi vào lợi, đôi mắt rũ xuống hơi có vẻ u buồn, lại có chút hấp dẫn dưới ánh đèn: "Vừa nãy... chẳng lẽ cô không có chút cảm xúc nào sao? Cảm xúc bình thường tự nhiên của người trưởng thành?"
Đề tài này... Sao lại hỏi điều kỳ quái như thế chứ?
Trì Nguyệt khẽ giật mình, trong đôi mắt đầy ý cười. Kiều Đông Dương "trong sáng" như thế này rất giống với một chàng trai ngây thơ.
"Không phải anh chưa từng yêu ai đấy chứ?" Cô hỏi.
"Chẳng lẽ cô đã từng?" Anh lớn tiếng hỏi lại.
Trì Nguyệt mím môi: "Tôi cũng chưa." Cuối cùng còn nói thêm: "Tôi không có cảm xúc gì cả."
Ánh mắt Kiều Đông Dương hơi lạnh lẽo: "Không có một chút nào sao?"
"Đương nhiên." Trì Nguyệt bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: "Anh Kiều, tôi khuyên anh đừng thích tôi. Cảm ơn, ngủ ngon!"
Cô đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Kiều Đông Dương đứng trong căn phòng trống rỗng, không có cách nào trút hết cơn giận ra ngoài.
"Thiên Cẩu! Lại đây."