[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trong ánh mắt mờ ám của mọi người, Kiều Đông Dương cười nhẹ: "Tôi mời toàn thể thí sinh và mọi người của "Người Đi Dưới Trời Sao" đến đây. Đương nhiên bao gồm cả cô.

Ừ, vừa bị Trì Nguyệt vả mặt, anh lập tức vả lại.

Chỉ tiếc Trì Nguyệt cũng không thèm để ý: "Thì ra là như vậy, Được rồi, tôi còn tưởng là anh Kiều cố ý mời tôi đến đây. Xem ra là tôi hiểu lầm rồi. Nhưng thế này thật sự quá tốt..."

Quá tốt, Tốt cái gì mà tốt?

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thang máy đã đến nơi. Cửa vừa mở ra, Trì Nguyệt đã lao ra ngoài.

"Tiểu Ô Nha, lát nữa chúng ta lại liên lạc nhé

"Cậu... đi đâu?"

"Anh Thiệu còn đang chờ mình..." Hiếm khi nào Trì Nguyệt tinh nghịch nháy mắt mấy cái.Bọn mình hẹn ở nhà hàng Nhật dưới lầu. Vốn dĩ mình muốn đi cùng với cậu trước xem anh Kiều có dặn dò gì không, bây giờ xem ra không có việc gì rồi. Vậy mình đi trước đây. Có việc gì thì gọi cho mình nhé."


...

Vương Tuyết Nha gật đầu. 

"Bai!"

Trì Nguyệt cầm túi nhanh chóng rồi đi.

Trong thang máy, Kiều Đông Dương không có biểu cảm gì, cũng không nhúc nhích, ánh mắt rất bình tĩnh.

Thế nhưng trợ lý Hầu lại lúng túng.

Anh ta nhìn Kiều Đông Dương, lại nhìn Vương Tuyết Nha đang tỏ ra vẻ khó hiểu, khẽ ho một tiếng nhắc nhở.

"Anh Kiều, thang máy đã đến rồi."

"..." Kiều Đông Dương hít sâu một hơi: "Tôi có mắt."

Trợ lý Hầu: "..."

Trong lòng có một câu ĐMM nhưng anh ta lại không dám nói.

Đã nhìn thấy vì sao không đi ra? Kiếm thằng mãi thể hiện vẻ đẹp trai cái gì, người ta đã đi rồi!

"Vâng vâng vâng!" Trợ lý nở nụ cười: "Anh Kiều bận trăm công nghìn việc, chắc chắn đang suy nghĩ về một quyết định quan trọng nào đó...Tôi không nên làm ồn làm phiền anh Kiều. Anh tiếp tục... tiếp tục suy nghĩ đi..."


Kiều Đông Dương lạnh lùng liếc anh ta rồi đi ra ngoài.

Trợ lý Hầu cười haha: "Mời đi bên này...Ôi, không phải bên kia, là bên này...Ôi, anh Kiều, chúng ta đã đặt nhà hàng Trung, anh đang đi...Không đúng, anh Kiều, anh đang đi đâu thế?"

Kiều Đông Dương không thèm ngoảnh lại: "Cái chỗ Cát Khâu chết tiệt này còn có nhà hàng Nhật cơ à? Tôi phải đi thử xem nguyên liệu nấu anh có tươi hay không..."

Ba người còn lại đều ngơ ngác.

Trịnh Tây Nguyên ngạc nhiên mất mấy giây: "Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Nguyệt Quang Quang hẹn anh Thiệu ở nhà Nhật dưới lầu, sau đó..."

Anh Kiều đi rồi? Hình như không chỉ đơn giản là muốn ăn đồ Nhật thì phải?

Trong mắt Vương Tuyết Nha tỏ vẻ không ít.

Hiển nhiên trợ lý Hầu còn nhiều chuyện hơn cô: "Không được! Tôi cũng phải đi thử nguyên liệu nấu ăn của nhà Nhật kia một chút."


Anh ta ôm Thiên Cẩu nhanh chóng rời đi, vèo một cái đã biến mất.

Vương Tuyết Nha: "..."

Chỉ còn lại cô và Trịnh Tây Nguyên.

Oan gia ngõ hẹp, Vương Tuyết Nha hậm hực nhìn anh ta, Trịnh Tây Nguyên lại không quan tâm.

Anh ta nhìn Vương Tuyết Nha, thử dò hỏi: "Hay là chúng ta cũng đi thử xem..."

Vương Tuyết Nha lạnh lùng ngắt lời anh ta. "Xin lỗi, tôi nên để nhà hàng Trung Quốc thì hơn! Tôi không muốn nhìn thấy người đáng ghét, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi."

Trịnh Tây Nguyên: "..."

"Anh Thiệu, chắc anh đã chờ lâu rồi." Trì Nguyệt kéo ghế ngồi xuống: "Để chuộc lỗi, hôm nay tôi sẽ mời nhé."

Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhất là lúc nói "anh Thiệu", hình như cách phát âm chữ Thiệu không giống với người khác lắm, như lượn qua chỗ rẽ nhỏ, âm cuối như dính vào đầu lưỡi trơn bóng của cô, vòng quanh mấy lần mới nhã ra, mang vẻ êm tai và thân thiết.
Thiệu Chi Hành là người làm anh, lăn lộn trên thương trường đã lâu, có loại phụ nữ gì mà chưa từng gặp, thông thường đối phương chỉ cần hơi để lộ ra là anh có thể hiểu rõ, chỉ có Trì Nguyệt...

Anh đã liên hệ với cô gái này mấy năm, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt mà anh vẫn không nhìn rõ được.

Thế nhưng, mỗi lần cô gọi "anh Thiệu", trái tim anh sẽ đột nhiên nãy lên một cái, dường như thần kinh lập tức bị dẫn dắt quay về thời kỳ mối tình đầu của năm tháng tuổi trẻ.

Thiệu Chi Hành không còn trẻ trung nhưng cũng không già, 33 tuổi là độ tuổi hoàng kim của đàn ông.

Đẹp trai, trưởng thành, chứng chạc, có kinh tế khá tốt, có thể nói là mẫu đàn ông này là "hàng bán chạy" trên thị trường tình yêu và hôn nhân...

Thiệu Chi Hành biết mình có sức hấp dẫn với phụ nữ, cũng biết sức hấp dẫn đó đã mất đi hiệu lực với cô gái trước mặt.
Anh mỉm cười. "Cô đừng khách sáo. Ai mời cũng như nhau, đâu phải chị liên hệ một lần này."

Trì Nguyệt thích ánh mắt ôn hòa của anh, nó rất dễ khiến người ta bình tĩnh và thoải mái.

Cô cũng không sĩ diện: "Vậy cứ quyết định như thế đi, hôm nay tôi mời coi như cảm ơn và xin lỗi."

"Hả

Thiệu Chi Hành đột nhiên không kịp phản ứng lại.

Trì Nguyệt rót một ít nước vào cốc, cầm cái cốc nhẹ nhàng lắc lư, nhướn mày mỉm cười với anh: "Cảm ơn tối hôm qua anh đã trượng nghĩa giúp đỡ!"

"Ồ!" Thiệu Chi Hành cầm cốc nước lên, nhẹ nhàng chạm cốc với cô: "Tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Gọi món ăn đi."

Trì Nguyệt cuối đầu cầm bút chì đánh dấu trên menu thì khóe mắt liếc thấy... có người quen đi vào, yên lặng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Cô cong môi, không nói câu nào, chọn đồ ăn liền đưa cho nhân viên phục vụ.
Thiệu Chi Hành dường như không phát hiện bên cạnh có điều kỳ lạ: "Cô đã xem bản kế hoạch tôi đưa cho cô rồi chứ?"

Trì Nguyệt khoanh hai tay vào nhau, gật đầu: "Đã xem rồi, tôi không có ý kiến gì hết. Chỉ có một vấn đề nhỏ..."

Thiệu Chi Hành: "Cô nói đi."

Trì Nguyệt nhíu mày: "Tôi không thấy bỏ ra nhiều tiền như vậy ngay lập tức được..."

Thiệu Chi Hành: "Chuyện đó không phải là vấn đề. Tôi có thể bỏ tiền ra cho cô trước, tỷ lệ cổ phần của chúng ta không thay đổi."

Trì Nguyệt mỉm cười, vừa nói hai chữ cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường, cách một tấm bình phong cũng có thể cảm nhận được sự mỉa mai.

Cô chỉ liếc nhìn chứ không nói gì.

Đồ ăn chưa được mang lên, nếu hai người ngồi đối mặt nhau không nói chuyện gì sẽ rất xấu hổ.
Thiệu Chi Hành là người hiểu cách giao tiếp, anh liếc nhìn Trì Nguyệt, nghiêng người cầm cái túi của mình lên: "Đúng rồi, hôm nay tôi đến đây còn mang theo hai sản phẩm mới của công ty. Căn cứ vào phản hồi do cô đưa ra, những sản phẩm này đã quan tâm đến trải nghiệm của người sử dụng hơn, cô cầm hàng mẫu về xem thử xem..."

Hàng mẫu?

Trì Nguyệt: "Được."

Nói chuyện làm anh là nói chuyện làm ăn, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những thứ khác...dù rằng việc buôn bán và sản phẩm của bọn họ không tiện để bay ra ngoài.

Ở đây là ghế lô có ngăn cách bởi một lớp rèm, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Trì Nguyệt đưa tay ra nhận lấy: "Tôi cầm về nghiên cứu trước đã, nếu có vấn đề gì sẽ lại thông báo với anh."

"Được." Thiệu Chi Hành gật đầu.

Trì Nguyệt cầm hàng mẫu, cẩn thận gói lại, không ngờ rèm ngăn cách đột nhiên bị đẩy ra.
"Giữa ban ngày ban mặt, liệu có thích hợp nghiên cứu thứ này không?"

Là Kiều Đông Dương.

Trái tim Trì Nguyệt nảy lên, thấy rất khó chịu với giọng điệu khinh thường và miễn mai kia.

Cô cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn.

Không ngờ cảnh tượng cô nhìn thấy lại là người máy Thiên Cẩu đảo mắt gật gù đắc ý và trợ lý Hầu đang ôm nó nhăn mặt.

Trì Nguyệt: "..."

Lời mắng chửi người mắc kẹt trong cổ họng khiến cả người đều khó chịu.

Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Trùng hợp quá!"

Trợ lý Hầu: "Đúng, trùng hợp thật."

Thiên Cẩu: "Không trùng hợp! Không trùng hợp! Chúng tôi cố ý đến gặp cô."

Trợ lý Hầu: "..." Đúng là đồng đội heo mà ?

Ánh mắt Trì Nguyệt lướt qua anh ta, nhìn thẳng Kiều Đông Dương như một bức tường băng băng, đáp trả câu nói vừa rồi của anh: "Thật xin lỗi, chúng tôi đang nói việc của chúng tôi, đây là sự tự do của chúng tôi. Nếu không may làm phiền đến các anh, làm phiền các anh tự đổi vị trí, cảm ơn!"
Chậc! Lời đáp trả này khiến da đầu trợ lý Hầu tê rần.

Anh ta nhìn Kiều Đông Dương, đang muốn nói lời hoa giải thì đã nghe thấy Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười: "Hầu Tử, cậu không nghe thấy lời nói của tôi sao? Giữa ban ngày ban mặt mà lại muốn nghiên cứu giới tính của người máy, có phải cậu bị bệnh không?"

Có bệnh?

Rút cuộc là ai có bệnh đây?

Bình luận

Truyện đang đọc