Mây đen giăng kín bầu trời Nguyệt Lượng Ổ, buổi tối gió lớn không thấy được cát vàng mênh mông, bốn mùa đều vắng vẻ.
Trì Nguyệt xuống xe ở cửa thôn, sau khi cảm ơn tài xế thì chậm rãi nhận lấy vali. Con đường đến nhà cô không dễ đi, tài xế lại không quen thuộc đường sá, cô không muốn làm phiền người ta.
Lúc rời đi, cô lấy hai tờ tiền trong bao lì xì mà giám đốc Mai Y cho cô, đưa cho tài xế.
"Anh vất vả rồi."
Tài xế hơi xấu hổ nhưng cũng không từ chối, anh ta nhận lấy 200 tệ, lại an ủi.
"Trận đấu hôm nay rất căng thẳng, nhưng cô rất giỏi, có rất nhiều người thích cô. Hôm qua vợ tôi còn hỏi tôi đấy, cô có thể ký tên cho cô ấy không?"
Trì Nguyệt giật mình, lắc đầu bật cười: "Cảm ơn chị dâu."
Cô quay người rời đi.
Tài xế nhìn cô lại nhìn tờ tiền trong tay, hơi buồn bực: "Tôi nói thật mà. Ôi!"
Đêm đã khuya, cửa nhà đóng chặt.
Nhị Hoàng nghe tiếng động ngoài cửa, sủa lên gâu gâu. Nó không biết chủ của nó đã về nên sủa như điên về phía cánh cửa, ngày thường là một con chó hiền lành ngoan ngoãn, nhưng lúc bảo vệ ngôi nhà lại rất dữ tợn.
Trì Nguyệt đặt vali xuống gõ cửa: "Mẹ ơi."
Nhị Hoàng ẳng hai tiếng rồi dừng sủa, đứng bên trong cửa điên cuồng vẫy đuôi, lúc Vu Phượng vừa mở cửa, nó lập tức chạy đến bên chân Trì Nguyệt, cọ đầu vào chân cô, thân thiết chào đón cô.
Nó chỉ là con chó quê, không được ăn sung mặc sướng, màu lông không sáng bóng, không đáng yêu như mấy con chó cảnh nhưng là một con chó rất trung thành.
Trì Nguyệt im lặng vỗ đầu Nhị Hoàng.
Vu Phượng ngạc nhiên nhìn cô: "Sao con lại về vào giờ này?"
Trì Nguyệt: "Con đang rảnh nên về."
Vu Phượng nhìn cô, đi ra xách vali cho cô.
Vu Phượng thấy cô mang nhiều đồ về nhà như vậy, sự nhạy cảm của một người mẹ lập tức phát hiện cảm xúc của cô không tốt, vừa đi vào trong vừa dò hỏi: "Không phải con đang thi đấu à? Hôm trước A Tiếu còn nói thấy con trên tivi, còn nói trên mạng gì đó có rất nhiều tin tức về con, sao mẹ không xem được?"
Không xem được còn tốt hơn.
Trì Nguyệt nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói thẳng ra: "Trận đấu kết thúc rồi."
"Hả, kết thúc rồi? Mẹ còn định nhờ A Tiểu tìm cho mẹ xem."
Trì Nguyệt liếc nhìn bà rồi bước vào trong phòng, cô ngồi dưới ánh đèn mờ mờ nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường, chậm rãi lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Vu Phượng.
"Đây là phần thưởng của con."
Tiền là một thứ tốt, luôn có thể khiến người ta vui vẻ.
Vu Phượng nhìn thẻ ngân hàng với đôi mắt sáng ngời: "Con gái mẹ giỏi quá, trong này có bao nhiêu?"
"Hai trăm nghìn."
"Hả! Nhiều vậy à?" Vu Phượng cầm thẻ ngân hàng, lại nhìn sắc mặt Trì Nguyệt.
Vu Phượng chậm rãi đặt tấm thẻ xuống: "Nguyệt Nguyệt? Vì sao con nhận được phần thưởng lại không vui?"
"Con rất bình thường. Trong lòng Trì Nguyệt, Vu Phượng không phải đối tượng có thể tâm sự, giữa hai thế hệ có sự khác biệt rất lớn, có rất nhiều chuyện không thể nói được.
"Chị con đâu? Ngủ rồi sao?" Trì Nguyệt nhìn đồng hồ, nói sang chuyện khác.
Vu Phượng lúng túng, khuôn mặt hơi tối tăm: "Ngủ rồi."
Trì Nguyệt lo lắng hỏi: "Chị ấy vẫn khỏe chứ?"
Vu Phượng: "Khỏe."
Lúc bà nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt Trì Nguyệt.
Mẹ cô rất nhát gan, Trì Nguyệt hiểu rõ tính cách của mẹ, vừa nhìn đã biết mẹ đang che giấu điều gì đó, hơn nữa việc này còn liên quan đến Trì Nhạn.
"Mẹ nói rõ ràng đi." Trì Nguyệt nhìn Vu Phượng chằm chằm: "Chị con làm sao?"
Từ nhỏ hai chị em đã rất yêu thương nhau, năm đó Trì Nhạn sẵn sàng đến nhà xưởng làm việc, chịu đựng rất nhiều vất vả chỉ vì cho Trì Nguyệt đi học. Trì Nguyệt cũng rất yêu thương chị, Vu Phượng cảm thấy Trì Nguyệt còn quan tâm Trì Nhạn hơn cả mẹ ruột. Bởi vậy, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của con gái, bà không dám giấu giếm gì nữa.
"Chị con không sao cả, mẹ đang... đang định tìm chồng cho chị con."
"Tìm chồng?" Trì Nguyệt ngơ ngác, hoàn toàn thoát khỏi cảm giác buồn bực vì thua thi đấu: "Chị ấy như thế này rồi, còn tìm người yêu kiểu gì?"
Vu Phượng cụp mắt, kéo một cái ghế đẩu qua ngồi xuống, bà không dám nhìn vào mắt Trì Nguyệt: "Đúng là hơi khó tìm, nhưng chị con rất xinh đẹp, nếu không bị bệnh này... Đừng nói ở Nguyệt Lượng Ổ, dù đến Cát Khâu cũng không ai xinh đẹp hơn chị con..."
"Con không nói cái này." Trì Nguyệt nhìn bà chằm chằm, giọng điệu cứng rắn: "Mẹ đã tìm được ai rồi?"
Vu Phượng im lặng, một lúc sau bà mới nói: "Ngay trong thôn chúng ta. Đỗ... Đỗ Lão Tam."
"Cái gì?" Trì Nguyệt đứng bật dậy, vừa sợ hãi vừa tức giận: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế? Tại sao lại gả chị cho Đỗ Lão Tam?"
Đỗ Lão Tam là một tên đàn ông lớn tuổi độc thân có tiếng ở Nguyệt Lượng Ố, gần 40 tuổi vẫn chưa tìm được vợ, thứ nhất là điều kiện gia đình không tốt, thứ hai là tình trạng bản thân quá tệ. Lúc Đỗ Lão Tam còn trẻ đánh nhau với người ta bị què một chân, sau này đi trả thù lại đánh mù mắt người ta, phải ngồi tù mất mấy năm nên không tìm được vợ.
Còn có một việc mà Vu Phượng không biết.
Trì Nhạn và Đỗ Minh Vũ – con trai thứ năm của nhà họ Đỗ là bạn từ thuở nhỏ, sau này còn yêu nhau mấy năm, nếu không phải Trì Nhạn đột nhiên xảy ra chuyện, Đỗ Minh Vũ cưới người khác, có lẽ bọn họ đã có con luôn rồi.
Bây giờ lại gả vào nhà họ Đỗ, Trì Nhạn chịu thế nào được?
Trì Nguyệt vừa sợ vừa tức, không thể chấp nhận sự sắp xếp thế này.
"Mẹ, có phải nhà họ đã cho mẹ cái gì rồi không? Sao mẹ lại nghĩ đến chuyện này?"
Vu Phượng ấp úng: "Đâu cho cái gì. Nguyệt Nguyệt, con còn không hiểu tình hình của chị con sao? Chúng ta đừng chê Đỗ Lão Tam, dù sao cậu ta cũng là đàn ông bình thường, ngoại trừ què chân và hơi già thì không còn khuyết điểm gì nữa. Nhưng chị con..."
Trì Nguyệt lập tức nổi điên: "Chị con làm sao? Lúc chị con không phát bệnh thì rất tốt, là người xinh đẹp tốt bụng, sao lại phải gả cho Đỗ Lão Tam? Mẹ, có phải mẹ nhận lễ hỏi của nhà họ Đỗ rồi không?"
Vu Phượng né tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt mất tự nhiên: "Đã bàn chuyện cưới xin rồi, chắc chắn phải lấy lễ hỏi... Hôm qua A Tiếu đến đây, nói là anh ba của nó cho hai mươi nghìn, nhờ mẹ mua thêm ít quần áo cho Trì Nhạn."
"Cái gì?" Trì Nguyệt giận dữ: "Con hiểu rồi. Mẹ đang bán con gái đúng không? Chuyện lớn thế này mẹ đã hỏi con chưa? Mẹ đã hỏi ý kiến chị con chưa?"
"Nó thì có ý kiến gì? Còn con... Không phải con đang bận sao? Mẹ không tìm được cơ hội nói cho con biết."
"Mẹ thôi đi!" Trì Nguyệt sắp nổi điên đến nơi rồi, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cô không thể chịu được nữa. Lúc một người tức giận sẽ nói ra những lời tổn thương người khác: "Mẹ chỉ vì bản thân thôi! Đừng tưởng con không biết mẹ đã ghét việc chăm sóc Trì Nhạn rồi. Chị ấy là con gái mẹ, nhưng mẹ ghét chị ấy! Mẹ ghét chị ấy!"
Vu Phượng trợn to mắt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai mẹ con nhìn thẳng vào mắt nhau, lớp vỏ bọc tốt đẹp đã bị xé toang, trong mắt chỉ còn lại sự tổn thương.
"Con nói hay lắm." Vu Phượng gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Mẹ chán lắm rồi! Nếu không phải vì hai chị em con, mẹ sẽ ở lại nơi chết tiệt này để người ta chỉ trỏ sao? Con tưởng mẹ muốn thế này sao? Mẹ đã mấy chục tuổi rồi nhưng chưa từng được sống vì bản thân!"
Trì Nguyệt sụt sịt, thở dài: "Không có con và chị, mẹ đã tái hôn từ lâu rồi nhỉ?"
Vu Phượng giật mình, nước mắt tràn mi, nằm sấp trên bàn khóc lớn.
"Tôi đã làm gì sai! Hu hu... Đây là đứa con gái ngoan do tôi nuôi lớn..."
Trì Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn bả vai mẹ đang run rẩy.
"Nguyệt Nguyệt?" Giọng nói Trì Nhạn vang lên ở cửa phòng.
Trì Nhạn bị đánh thức, cô ăn mặc mỏng manh đứng ở cửa phòng, khó hiểu nhìn Trì Nguyệt: "Mẹ khóc rồi, Nguyệt Nguyệt, em lại làm mẹ khóc?"
Trì Nguyệt lau mặt, mỉm cười đi về phía cô: "Sao chị lại dậy rồi? Mau đi ngủ đi."
Vu Phượng nghe thấy giọng con gái lớn cũng vội vàng ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trì Nhạn, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ và Nguyệt Nguyệt đang chơi trò chơi. Nhạn Nhạn, con ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Bà sợ Trì Nhạn lại phát điên.
Tinh thần Trì Nhạn đã chịu sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, một khi cô phát điên còn đáng sợ hơn Trì Nguyệt nhiều.
Thế nhưng lúc này Trì Nhạn rất bình tĩnh, gần đây cô khống chế cảm xúc rất tốt, đã lâu không phát bệnh. Hôm qua A Tiếu còn cho cô xem video thi đấu của Trì Nguyệt, cô thấy em gái xinh đẹp xuất hiện trên điện thoại của A Tiếu, cảm thấy vừa vui vẻ vừa lạ lùng.
"Nguyệt Nguyệt, sao em lại về rồi? Em nhảy ra từ trong điện thoại sao?"
Trì Nguyệt bật cười: "Đúng vậy, vào một cái, em đã nhảy ra đây rồi."
"Tại sao, sao em lại nhảy ra?"
"Bởi vì em biết chị nhớ em nên em về đây."
Trì Nguyệt mỉm cười dỗ dành cô, sau đó ôm vai cô: "Đi thôi, chúng ta về phòng nói chuyện. Ngoài này lạnh lắm, nếu bị cảm lại phải uống thuốc nữa, không phải chị ghét uống thuốc lắm à?"
"Ồ. Được. Mẹ đừng khóc..." Trì Nhạn nhìn lướt qua Vu Phượng rồi đi theo Trì Nguyệt vào phòng.
Cô rất nghe lời Trì Nguyệt, cô không giống chị gái mà như một đứa con gái dựa dẫm vào Trì Nguyệt.
Lần này Trì Nguyệt trở về khiến Trì Nhạn rất vui vẻ, hai người nói chuyện một lúc lâu, Trì Nhạn mới chịu đi ngủ.
Lúc Trì Nguyệt rời khỏi phòng cô, Vu Phượng đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Đèn đã tắt, vali được đặt gọn ở trong góc, Vu Phượng không hề động đến tấm thẻ ở trên bàn.
Trì Nguyệt cầm tấm thẻ, cúi đầu nhìn ngắm rất lâu rồi cất vào trong túi, kéo vali về phòng mình.
Đến đêm, tiếng gió ở Nguyệt Lượng Ổ rất lớn, tiếng gió rì rào như có người đang gào khóc thảm thiết, lúc thổi qua nóc nhà lại như muốn thổi tung cả căn phòng.
Đã lâu rồi Trì Nguyệt không nằm trên giường trong nhà mình, cô nhìn căn phòng nhỏ hẹp, nghe tiếng gió gào thét, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại nhưng không thể ngủ nối.
Cô ôm máy tính lên trên đùi, định kiểm tra cửa hàng trực tuyến, nhưng một tập tin trên màn hình đã thu hút sự chú ý của cô.
Tên tệp: "Kế hoạch cải tạo môi trường sinh thái và tính khả thi của dự án xây dựng Nguyệt Lượng Ổ".
Đây là tài liệu trong chiếc USB mà Kiều Đông Dương đưa cho cô vào đêm hôm đó, sau khi cô mở ra xem đã tiện tay lưu tập tin vào máy tính. Qua mấy ngày rồi lại nhìn thấy nó khiến đôi mắt Trì Nguyệt nóng bỏng, cô chậm rãi mở tập tin.
Đây là một bản kế hoạch vô cùng chuyên nghiệp, trong gần một trăm trang nội dung đã trình bày rất đầy đủ các phần kế hoạch với Nguyệt Lượng Ổ.
Ốc đảo sa mạc, công viên sinh thái, nông thôn kiểu mới, hồ Nguyệt Lượng trong veo gợn sóng, ruộng đất được tưới tiêu đầy đủ, rừng rậm xanh um tươi tốt, đường cái rộng rãi bằng phẳng, khu du lịch cấp quốc gia... Từng câu từng chữ phác họa ra một bức tranh lý tưởng, thể hiện toàn bộ mong ước trong lòng Trì Nguyệt trên mặt giấy.
Dù cô tốn cả đời cũng không thể hoàn thành việc này.
Đây là một dự án quá lớn, số tiền đầu tư giai đoạn đầu lên đến mấy chục tỷ.
Xây dựng một khu du lịch giữa sa mạc khiến hồ Nguyệt Lượng khô cạn lại đầy nước, đó là một dự án vô cùng khó khăn mà người bình thường không dám nghĩ đến.
Dự án này tốn tiền, tốn rất nhiều rất nhiều tiền.
Trì Nguyệt im lặng áp trán vào màn hình máy tính, một lúc sau mới quay sang sạc điện thoại.
Vừa rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ chưa bao lâu, điện thoại đã báo hết pin, nhưng cô không muốn sạc.
Cô vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn.
Tiểu Ô Nha: "Nguyệt Quang Quang, cậu về nhà chưa? Về rồi thì gửi tin nhắn cho mình, mình rất lo cho cậu."
Tiểu Ô Nha: "Nguyệt Quang Quang? Mình luôn ở cạnh cậu, cậu còn có mình."
Tiểu Ô Nha: "Cậu không trả lời mình thì mình sẽ bỏ thi. Thi đấu cái quái gì nữa, chúng ta cùng nhau quản lý cửa hàng trực tuyến, sau này mình sẽ không lười biếng nữa, mình đóng gói hàng chuyển phát nhanh giúp cậu, ship hàng giúp cậu, cậu muốn mình làm cái gì, mình sẽ làm cái đó..."
Sau đó, trong nhóm chat Năm người đẹp nhất Châu Á cũng báo 999+ tin nhắn mới vô cùng chói mắt.
Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân đều đang mắng Lâm Phán, mắng trận thi đấu, cảm thấy Trì Nguyệt bị đối xử bất công, ngay cả Lưu Nhược Nam đã lâu không xuất hiện cũng tag Trì Nguyệt, ôm ấp an ủi cô.
Trong đầu Trì Nguyệt chỉ có một suy nghĩ – e rằng đây là cảm giác mệt mỏi vì có quá nhiều người đẹp vây quanh.
Cô thở dài, nhắn một câu vào trong nhóm: "Tôi không sao, đã về đến nhà rồi, mọi người đừng lo lắng."
Cuối cùng cô còn gửi một tin nhắn riêng báo đã về nhà an toàn cho Vương Tuyết Nha.
Đêm đã khuya, trong nhóm chat không còn ai nói chuyện, Vương Tuyết Nha lại vội trả lời.
"Cuối cùng cậu đã trả lời rồi. Nguyệt Quang Quang, cậu có dễ chịu hơn không?"
"Cậu chưa ngủ à?" Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Vương Tuyết Nha là người làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, trong Thành phố hàng không vũ trụ còn quy định nghiêm ngặt về thời gian tắt đèn, bây giờ đã gần hai giờ sáng mà vẫn còn ôm điện thoại.
"Mình đang chờ cậu." Vương Tuyết Nha nói: "Không nhận được tin nhắn của cậu, mình không ngủ được."
Trì Nguyệt thở dài: "Cậu ngủ sớm đi, ngày mai còn huấn luyện nữa."
"Nguyệt Quang Quang, anh Kiều có liên lạc với cậu không? Vừa nãy mình suy nghĩ, cảm thấy cậu và anh Kiều đều là người cứng đầu, vậy nên hai người luôn cãi nhau, không ai chịu nhường nhịn. Nhưng hai người đã ở bên nhau, dù sao cũng phải có người nhận lỗi trước..."
Trì Nguyệt cau mày nhìn điện thoại: "Tiểu Nha, mình mệt rồi."
"Được, cậu ngủ trước đi. Ngày mai lại nói tiếp."
"Ngủ ngon."