Sáng ngày hôm sau, Kiều Đông Dương đến bệnh viện từ rất sớm, trợ lý Hầu vui vẻ ôm một đống đồ ăn sáng đi theo phía sau.
Trì Nguyệt nhìn thoáng qua thấy không có Thiên Cẩu, nhàm chán nhắm mắt lại.
Kiều Đông Dương ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô: "Không thấy mối tình đầu của cô nên không vui sao?"
Trì Nguyệt liếc nhìn anh, không nói một câu nào.
Trợ lý Hầu đột nhiên thở dài: "Thiên Cẩu nó... chết rồi."
Trì Nguyệt: "..."
Trợ lý Hầu cười ha ha, đặt đồ mang đến lên tủ đầu giường: "Cô Trì, đây là bữa sáng..."
Trì Nguyệt không có tâm trạng gì: "Cảm ơn, tôi đã ăn rồi."
Trợ lý Hầu giật mình, khẽ mỉm cười, đang định nói chuyện thì lại nghe Kiều Đông Dương hừ một tiếng: "Đâu phải mua cho CÔ."
Thật đau đầu quá! Trợ lý Hầu suýt nữa bị ông chủ chọc cho tức chết, cười gượng mấy tiếng, thấy hai người không nói câu nào, anh ta lại vô tội chép miệng, nhìn người này rồi lại nhìn người kia: "Đã ba phút trôi qua rồi, có phải tôi nên nói gì đó để giải tỏa bầu không khí lúng túng này hay không?"
Lúc này, Vương Tuyết Nha đi từ phòng vệ sinh ra, cô vừa nhìn thấy tình hình này lại nháy mắt với Trì Nguyệt một cái.
"Nguyệt Quang Quang, không phải cậu có việc quan trọng muốn nói với anh Kiều sao?"
Trì Nguyệt yên lặng một lúc rồi chậm rãi quay sang: "Anh Kiều, không biết suy nghĩ ban đầu của anh đã thay đổi hay chưa?"
Kiều Đông Dương mím môi lại: "Hả?"
Trì Nguyệt: "Còn hoan nghênh tôi tham gia Người Đi Dưới Trời Sao không?"
Kiều Đông Dương khẽ giật mình, sắc mặt của người phụ nữ nằm trên giường bệnh trắng bệch, biểu cảm nghiêm túc không giống đang nói đùa.
"Cô Trì đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?"
"Ừm." Trì Nguyệt mỉm cười: "Anh Kiều còn hoan nghênh không?"
"Vậy phải xem lý do dự thi của cô Trì là gì."
Lý do... Trì Nguyệt hơi nhíu mày.
Kiều Đông Dương nhìn vẻ mặt của cô, khẽ cười lạnh: "Lúc trước tôi đã nói cô Trì là một hạt giống tốt, nhưng lúc đó cô cũng đã nói cho tôi biết, nếu bản thân cô không thấy hứng thú với chương trình này, chỉ đến vì nguyên nhân khác thì dù tố chất cá nhân của cô có mạnh thế nào đi chăng nữa, cô vẫn kém những thí sinh thật sự muốn theo đuổi."
Trì Nguyệt đột nhiên cảm thấy mồm miệng khô khốc.
"Ý của anh Kiều là..."
"Tôi rất xin lỗi."
Trì Nguyệt ngơ ngác: "Anh không đồng ý sao?"
Kiều Đông Dương cong môi: "Có đôi khi tôi rất cứng đầu, có đôi khi lại không nhịn được mà mềm lòng... Thế này đi, nếu cô Trì chịu cầu xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm."
Trì Nguyệt: "..."
Trợ lý Hầu: "..."
Trong phòng bệnh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hơi thở của Vương Tuyết Nha hơi gấp gáp: "Anh Kiều, tôi cầu xin anh được không?"
Kiều Đông Dương liếc nhìn Trì Nguyệt, mỉm cười ranh mãnh: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm. Một tuần nữa, chờ tôi quay về rồi sẽ quyết định."
"Người Đi Dưới Trời Sao" là một chương trình tuyển chọn nhân tài hàng không vũ trụ với quy mô lớn. Phần thi đấu đã ghi hình được một tháng, toàn dân đều đang chú ý, độ hot đã vượt qua mức quy định, thật sự không phải ai muốn đến tham gia thì đến.
Tự nhiên có một thí sinh từ trên trời rơi xuống, phải làm thế nào để thuyết phục những thí sinh khác và người xem?
Cho dù là Kiều Đông Dương cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Rời khỏi bệnh viện, Kiều Đông Dương không về thẳng Thân thành, mà gọi Trịnh Tây Nguyên quay về tổ chương trình.
Thẩm Á Lệ đang vật lộn với dư luận trên mạng ở trong văn phòng.
Sau khi đưa ra thông báo chính thức, một đám quần chúng đổi mục tiêu, quay sang mắng chửi tổ chương trình.
Khống chế bình luận, quan hệ công chúng, tổ chức họp, đôi mắt của cô ta đã thâm quầng vì thức suốt đêm, lúc này giật mình khi nhìn thấy Kiều Đông Dương lạnh lùng đi vào.
"Anh Kiều..."
Cô ta không ngờ Kiều Đông Dương lại đến đây.
Trịnh Tây Nguyên bị gọi đến từ sáng sớm cũng thấy rất bất ngờ.
Trịnh Tây Nguyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Đông Dương bèn hắng giọng một cái: "Người phụ trách Thẩm, cô báo cáo công việc gần đây với anh Kiều đi."
"Vâng."
Thẩm Á Lệ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Kiều Đông Dương, không dám qua loa.
"Anh Kiều, tổ chương trình cũng có trách nhiệm trong chuyện lần này. Không chuẩn bị tốt kế hoạch khẩn cấp khi có bão cát, giải quyết không tốt, bởi vậy không kịp xử lý việc liên quan đến thí sinh Vương Tuyết Nha và Lâm Phán. Khi bọn họ khỏi bệnh đều có thể quay về tổ chương trình. Tổ chương trình cũng tôn trọng ý muốn cá nhân của Viện Lan Hinh, sẽ đền bù tổn thất sau khi cô ấy từ bỏ thi đấu."
Thẩm Á Lệ thấy Kiều Đông Dương không có phản ứng gì, cung kính đưa một phần tư liệu cho anh.
"Tối hôm qua, chúng tôi đã mở một cuộc họp nhỏ thảo luận vấn đề tiền bồi thường. Giới hạn cuối cùng của chúng ta là khoảng hai trăm vạn đến ba trăm vạn, chúng tôi sẽ bàn bạc cụ thể với người nhà họ Viên."
Kiều Đông Dương chỉ lật qua lật lại phần tài liệu, không nói câu nào.
Thẩm Á Lệ không rõ ý của anh: "Đương nhiên, đây chỉ là sự đền bù tổn thất trên mặt kinh tế, mặt khác tổ chương trình sẽ làm tốt việc an ủi Viên Lan Hinh, đồng thời phối hợp với cơ quan công an nhanh chóng đưa phần tử phạm tội ra công lý."
Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn, vẫn im lặng.
Thẩm Á Lệ hằng giọng: "Phân tích một cách khách quan, sự cố của thí sinh đã mang đến lưu lượng và đề tài cho tổ chương trình Trời Sao. Viên Lan Hinh tuyên bố từ bỏ thi đấu, độ nổi tiếng của Lâm Phán tăng vọt, Vương Tuyết Nha... tuy phản ứng của dư luận không tốt nhưng độ chú ý lại rất cao. Các thí sinh khác..."
"Người phụ trách Thẩm."
Kiều Đông Dương đột nhiên ngắt lời cô ta.
"Tôi không thích nghe những điều tốt, nói về tổn thất của tổ chương trình đi."
Tổn thất? Thẩm Á Lệ không kịp phản ứng lại. Nói một cách nghiêm túc, việc này chỉ có lợi chứ không hề có hại cho tổ chương trình, chỉ bồi thường chút tiền mà lại tiết kiệm được biết bao nhiêu phí tuyên truyền, lưu lượng, đề tài, sự chú ý.
"Anh Kiều, điều này... tôi không biết rõ."
Kiều Đông Dương lạnh lùng ngước mắt lên: "Chẳng lẽ hao người tốn của không phải là tổn thất?"
Thẩm Á Lệ ngơ ngác.
Kiều Đông Dương dần trở nên giận dữ: "Ý định ban đầu khi chúng ta tổ chức chương trình này là gì? Kiếm tiền sao?"
Chẳng lẽ không phải vì kiếm tiền? À!
Khóe môi Thẩm Á Lệ hơi giật giật, trong lòng không đồng ý nhưng cũng chỉ có thể nói theo ý anh: "Là lựa chọn nhân tài hàng không vũ trụ ưu tú cho Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, đặt nền móng vững chắc cho việc tham quan vũ trụ trong tương lai..."
Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô ta, hai ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên tay vịn ghế, vẻ mặt này khiến da đầu của Thẩm Á Lệ tê dại.
"Tôi có một ý tưởng." Kiều Đông Dương đột nhiên nói, sau đó chậm rãi nheo mắt lại: "Để tăng thêm cơ hội cho nhiều người, để Khoa học Kỹ thuật Đông Dương tìm được thí sinh ưu tú hơn, chúng ta có thể thêm một vòng mới, gọi là Chiến binh đến từ bầu trời." ?
"Ngài nói là, thí sinh gia nhập giữa chừng?" Thẩm Á Lệ hoảng sợ: "Không không không, điều này không được! Thứ nhất, thí sinh hiện tại đã tích lũy kha khá độ nổi tiếng, Chiến binh đến từ bầu trời sẽ rất khó thuyết phục được fan hâm mộ của bọn họ, cũng sẽ khiến người xem thấy khó chịu với chương trình. Thứ hai là... không công bằng với thí sinh dự thi từ giai đoạn đầu."
"Đương nhiên sẽ cho bọn họ sự công bằng." Kiều Đông Dương cười lạnh: "Muốn làm Chiến binh đến từ bầu trời không hề dễ dàng. Không phải chúng ta có bảng xếp hạng thành tích của mỗi đội sao? Chỉ những người đánh bại thí sinh hạt giống số một mới có tư cách làm Chiến binh đến từ bầu trời."
Thẩm Á Lệ ngạc nhiên, Trịnh Tây Nguyên lại mơ hồ phát hiện ra nhưng không dám nói.
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Nếu các thí sinh hạt giống của chúng ta đã trải qua một tháng huấn luyện chuyên nghiệp còn bị một người không được huấn luyện quy củ đánh bại, bọn họ còn gì để nói nữa? Không công bằng sao?"
Bốn lạng đánh bay ngàn cân, anh chặn họng Thẩm Á Lệ khiến cô ta không nói được câu nào.
"Công bằng, đương nhiên là công bằng rồi!" Trịnh Tây Nguyên cười nói: "Tôi cảm thấy phương án này rất khả thi."
Kiều Đông Dương đứng dậy: "Tôi giao việc đặt ra quy tắc cụ thể cho hai người, phải báo cáo trong vòng một tuần tới."
Anh sải bước đi ra ngoài, Trịnh Tây Nguyên nhìn Thẩm Á Lệ rồi cũng đi theo, sau khi thấy xung quanh không có ai mới nở nụ cười: "Rất đẹp! Chiêu này thật sự rất đẹp, không ngờ anh lại nghĩ ra được. Anh nói xem, nếu bọn họ biết anh làm như vậy chỉ vì một mình Trì Nguyệt, có khi nào cũng được mở rộng tầm mắt hay không?"
"Tôi không làm vì Trì Nguyệt."
Kiều Đông Dương nghiêm mặt nhưng đôi
mắt lại sáng ngời.
"Mỗi lời tôi vừa nói đều nghiêm túc."
"Nếu có nhân tài ưu tú hơn, vì sao tôi lại không cần chứ?"
"... Anh nói đúng." Trịnh Tây Nguyên gật
đầu: "Nhưng... em không tin."
"Cút!"