THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Vương đạo hữu, trong người hắn không phải là một trong Thập tuyệt độc, Mê tiêu tán.

Mà là Huyết cưu độc.

Độc này không phải là không có thuốc giải, người trúng độc sử dụng càng nhiều pháp lực thì trúng độc càng sâu, sẽ càng khó giải.

Vì mối thù diệt tộc, ta đã nhịn hơn hai trăm năm.

Hôm nay ta không muốn nhịn nữa.

Nếu hắn không phải hắn chết thì là ta chết.

Ngươi tự xem xét rồi làm, ta không cưỡng cầu.”Diệp Lãng trầm giọng nói, bên ngoài thân hiện ra mảng lớn linh văn màu máu.


Một tầng hoả diễm màu máu xuất hiện ngoài thân hắn, khí tức cả ngưới hắn uể oải xuống.

Hoá thành một đạo cầu vồng màu máu dài mấy trượng, bay thẳng đến Hoàng Ngọc Hư.“Đốt huyết nhận! Ngươi quả nhiên là dư nghiệt Diệp gia.”Ánh mắt giao long màu vàng trở nên ngưng trọng hẳn lên, giọng điệu có chút hoảng loạn.Linh thuật Đốt huyết nhận là thuật lấy tinh huyết người thi pháp làm chất dẫn.

Đây là linh thuật truyền thừa của Diệp gia.

Năm đó Hoàng Long đảo vì muốn đạt được linh thuật này, tạo nên thú triều tiêu diệt Diệp gia, chiếm được linh thuật.Môn linh thuật này là linh thuật công kích, nhưng là công kích tự sát, rất ít người tu tiên sử dụng.Giao long màu vàng hung hăng chụp lên trên mặt biển, tạo nên vài đợt sóng biển cao chục trượng, che chắn ở trước người.Giao long màu vàng xoay quanh một cái, định chạy trốn.

Một đạo khi kiếm màu đỏ phi nhanh đến, bổ lên trên người giao long màu vàng.Vang lên một tiếng trầm năng, một mảng lớn hoả diễm màu đỏ lan tràn mở ra, bao vây lấy gần nửa thân hình của giao long.Huyết quang chợt loé, một đạo cầu vồng màu máu xuất hiện trước mặt giao long màu vàng.Một tấm ngọc phù hoàng quang mênh mông bay ra từ người giao long màu vàng.

Hoá thành một kiện chiến giáp linh quang lưu chuyển không ngừng, bảo vệ toàn thân giao long màu vàng.

Chiến giáp được bện thành từ vô số mảnh ngọc phiến màu vàng, mỗi một mảnh ngọc phiến đều trải rộng phù văn.Khanh!Vang lên tiếng kim loại giao nhau trầm đục.

Cầu vồng màu máu đánh ở trên chiến giáp, một mảng lớn hoả diễm màu đỏ nhanh chóng lan tràn.“Vương đạo hữu, còn nhờ ngươi giúp ta một tay.

Giúp ta báo mối thù diệt tộc, ân đức của ngươi, ta nguyện kiếp sau báo đáp.”Vừa dứt lời, cầu vồng màu máu bạo liệt mở ra, hoá thành một mặt trời màu máu đường kính hơn trăm trượng, che kín toàn bộ thân hình giao long màu vàng.Diệp Lãng một kích bất thành, không tiếc tự bạo.

Hắn thi triển Đốt huyết nhận, cho dù không tự ạo cũng sẽ bị Hoàng Ngọc Hư giết chết.Đồng tử Vương Thanh Sơn co rụt lại.

Hắn thật sự bị Diệp Lãng làm cho rung động.Vì báo mối thù diệt tộc, chịu nhục hơn hai trăm năm, nhận giặc làm cha.

Vì đả thương địch thủ, không tiếc tự bạo.Vương Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng.

Tay áo run lên, Thanh Ly kiếm bắn ra, cả người hắn nhập vào bên trong Thanh Ly kiếm.


Kiếm quang đại trướng, hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh dài hơn mười trượng.

Bay thẳng đến mặt trời màu máu, tốc độ rất nhanh.“Đi chết đi! Nếm thử lợi hại của Diệt tiên phù.”Mặt trời màu máu truyền ra tiếng rống giận của Hoàng Ngọc Hư, một đạo linh khí hoàng quang bức người bắn ra.

Kiếm quang cỡ lớn chợt ngừng lại, xoay nhanh một cái, lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về.Hoàng Quang chợt vỡ toạc ra, hoá thành vô số quang điểm màu vàng tiêu biến.Không qua bao lâu, thái dương màu máu biến mất không thấy, Hoàng Ngọc Dư cũng không còn.Kiếm quang cỡ lớn xoay vòng, sau đó bay về hướng Linh Miết phường thị, tốc độ rất nhanh.…Hồng Nguyệt hải vực, Kim Nhạn đảo.Kim nhạn đảo là một nơi gia tộc Trầm gia trú ngụ.

Trầm gia ở Hồng Nguyệt hải vực lập tộc hơn bảy trăm năm.

Thời điểm Trầm gia cường thịnh có tới bốn vị tu sĩ Kim Đan.

Đáng tiếc là, Trầm gia gặp phải mấy lần đại nạn, Trầm gia cũng theo đó mà từ từ xuống dốc.Trước mắt Trầm gia có ba trăm người tu tiên, chín tu sĩ Trúc cơ.

Tộc trưởng Trầm Nguyên Phong là Trúc cơ tầng bảy.

Hôm nay là đại thọ trăm tuổi của hắn.Vì lần đại thọ này, Trầm gia đã chuẩn bị từ một năm trước.


Phái lượng lớn tộc nhân đi đưa thiệp mời, cam kết hàng hoá danh trù, mua linh quả linh rượu.Một toà đại sảnh rộng mở, bày ra từng bàn tiệc lớn.

Trầm Nguyên Phong ngồi ở bàn chủ toạ, vẻ mặt tràn đầy ý cười.

Tân khách ngồi ở chung quanh, trên bàn bày ra lượng lớn rượu ngon món ngon.“Trầm đạo hữu, chúc mừng a! Bộ pháp khí này là một điểm tâm ý của Trầm mỗ.”“Trầm đạo hữu, Lý gia chúng ta đưa tới mười đàn Bách hoa tuý.”“Trầm đạo hữu, đây là linh đản bậc hai, tặng cho ngươi làm hạ lễ.”…Tân khách lục tục dâng lên lễ chúc thọ, Trầm Nguyên Phong cười nhận lấy.Đột nhiên, một người nam trung niên tầm ba mươi tuổi xuất hiện, bước nhanh đến.“Tộc trưởng Ngân Xà đảo Vương gia phái người lại đây chúc thọ ngài, là Hoa Nguyệt mời bọn họ tới.”“Cái gì? Ngân Xà đảo Vương gia phái người đến đây chúc thọ?”Trầm Nguyên Phong sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói.Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều thất kinh.Ngân Xà đảo Vương gia trong thời gian nay liên hợp nhiều thế lực, công kích thế lực phụ thuộc Ngạc Ngư đảo là Vân Hải tông.

Vương gia đi đến, không ai có thể ngăn cản, tới tông chủ của Kim Nguyệt tông bị Bách Linh tiên tử Vương Thanh Linh đả thương.

Mở ra đại trận hộ tông, co rút toàn bộ thế lực.“Hoa Nguyệt giải thích với Vương gia tu sĩ rồi, mời bọn họ vào đây uống chén rượu.

Bọn họn hiện tại đã đến, người xem?”Trầm Nguyên Phong đứng dậy, dặn dò: “Theo ta ra ngoài nghênh đón Vương đạo hữu, chúng ta cũng không thể không có lễ nghĩa.”Trầm gia và Vương gia căn bản không phải thế lực cùng cấp bậc, Trúc cơ tu sĩ Vương gia nguyện ý tới chúc thọ Trầm Nguyên Phong, đây là chuyện tình rất có thể diện.

Trầm Nguyên Phong cũng không dám chậm trễ.Chúng tân khách hai mặt nhìn nhau, theo đi ra ngoài.Bảy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay về hướng Kim nhạn đảo..


Bình luận

Truyện đang đọc