THANH LIÊN CHI ĐỈNH

“Tam ca, là Ngũ thúc bảo Trường Sinh trở về. Trường Sinh là người phát hiện mỏ huyền kim khoáng thạch này, lý ra nên để nó hồi báo với ca. Chức vụ Thiên sư tạm thời để tộc nhân khác đảm nhiệm. Có Ngũ thúc ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Vương Minh Trung đánh một vòng tròn, giải thích cho Vương Trường Sinh.

Liễu Thanh Nhi trợn trắng mắt, liếc Vương Minh Viễn, tức giận: “Là Ngũ thúc cho phép Sinh Nhi trở về, việc này chàng không thể phản đối rồi chứ!”

Vương Minh Viễn thần sắc hoà hoãn nói: “ Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu là Ngũ thúc cho con trở về, thì như vậy đi. Mau kể cho ta biết việc con phát hiện mỏ huyền kim khoáng thạch!”

Vương Trường Sinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tưởng tận kể từ việc nhận được bồ câu đưa thư của tộc lão trấn Thanh Thạch, đến trấn Thanh Thạch tiêu diệt cương thi. Đến phát hiện ra huyền kim khoáng thạch, một chữ cũng không bỏ sót.

Liễu Thanh Nhi nghe đến đoạn Vương Trường Sinh một mình đối phó cương thi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết được Vương Trường Sinh không bị thương, còn tiêu diệt được cương thi mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Minh Viễn lộ ra thần sắc khen ngợi, gật đầu biểu dương: “Làm tốt lắm, xem ra ta để con đi huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên sư là không sai. Con trước lui xuống nghỉ ngơi đi! Có việc sẽ gọi ngươi.”

“Con tuân lệnh.” Vương Trường Sinh mở miệng đáp.

“Phu quân, Thất đệ, các người cứ chậm rãi trò chuyện. Ta không quấy rầy nữa.” Liễu Thanh Nhi bỏ lại một câu, đem theo Vương Trường Sinh ra ngoài.

“Ba năm không gặp, Sinh Nhi, con gầy đi không ít. Nhất định là thức ăn ở đó không tốt. Để ta làm mỳ ngọc sâm hạt sen cho con bồi bổ. Ừm, y phục của con cũng bỏ đi. Ta có làm cho con mấy bộ y phục mới. Ba năm rồi, cũng đã cao lên không ít, con thử trước xem mấy bộ ta làm có vừa người không. Nếu có chỗ nào không vừa người, nói để ta sửa. Ta còn làm giày cho con…”

Nghe được mẫu thân luôn miệng nói bên tai, Vương Trường Sinh trong lòng mười phần cảm động.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh đi theo Liễu Thanh Nhi vào một căn phòng gỗ, bên trong là bày biện nồi, bát, muôi, chậu. Hiển nhiên, đây là phòng bếp.

“Con đi đường xa như vậy, nhất định là rất mệt rồi. Trước ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, để ta nấu mỳ cho ngươi.” Liễu Thanh Nhi để cho Vương Trường Sinh ngồi xuống nghỉ ngơi, còn mình thì đi về phía bếp lò.

Liễu Thanh Nhi lấy từ túi trữ vật ra một cái bình gỗ đơn sơ, đem bột mỳ bên trong đổ ra, đổ nước vào, bắt đầu nhào bột, động tác mười phần thuần thục.

Nàng một bên làm mì, một bên mở miệng nói: “Sinh Nhi, con khẳng định ở huyện Bình An chịu không ít khổ. Con cũng đừng oán cha con, hắn cũng muốn để con ở lại Thanh Liên sơn tu luyện. Nhưng hắn thân là gia chủ, phải đi đầu làm gương, nếu không sẽ khó mà phục chúng. Hắn lo liệu cả một gia tộc cũng không dễ dàng. Con nếu hiểu thì thông cảm cho hắn một chút. Ta hàng năm đều nhờ Trường Tuyết gửi cho con thứ này thứ kia, trong đó cũng có một phần là cha con gửi. Con rời khỏi Thanh Liên sơn được một tháng, hắn cũng chưa có đêm nào ngủ yên giấc. Nằm mơ thấy con xảy ra chuyện, sợ đến tỉnh dậy. Mỗi lần Trường Tuyết đưa đồ này nọ cho con về, biết được con bình an vô sự. Hắn mới ngủ yên ổn hơn, còn có…”

Nghe mẫu thân kể, trong lòng Vương Trường Sinh ấm áp không thôi.

Làm sợi mỳ xong, Liễu Thanh Nhi lấy từ túi trữ vật ra một khối thịt vẫn còn máu, lớn cỡ một nắm tay.

“Một nhất giai hạ phẩm Thôi sơn thú đột nhiên sinh bệnh, không ăn không uống. Cha con đành để cho người đem giết, cấp cho người trẻ tuổi trong tộc bồi bổ thân thể. Chúng ta cũng được chia một khối, vốn định chế biến rồi lại để Trường Tuyết gửi cho con. Không nghĩ tới con có thể trở về, ta làm cho con một dĩa thịt kho nhé! Chỉ ăn mỳ không thì không no, con hiện tại đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn nhiều linh vật một chút. Sau này tu luyện cũng dễ dàng hơn. Trường Phong nay đã là luyện khí tầng bảy rồi.”

“Đại ca tiến vào luyện khí tầng bảy rồi?” Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Luyện khí tổng cộng có chín tầng, tộc nhân Vương gia có bối tự “Trường” đều là luyện khí tầng bảy trở xuống, tư chất kém chỉ dừng lại ở luyện khí tầng hai.

Vương Trường Phong là con trai cả của đại bá Vương Minh Trí. Năm nay hai mươi lăm tuổi, độ cảm ứng với Hoả linh căn đạt tới bảy mươi lăm, tư chất còn tốt hơn Vương Trường Sinh. Là người trẻ tuổi có linh căn đầu tiên của Vương gia. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Vương Minh Trung ra ngoài làm việc. Dù sao Vương Trường Phong còn trẻ tuổi, khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ càng lớn hơn.

Linh căn của người tu tiên sẽ có một loại linh căn chiếm ưu thế. Độ cảm ứng là để đo lường mức độ cảm ứng của người tu tiên đối với thuộc tính linh khí là mạnh hay yếu. Linh căn có độ cảm ứng cao nhất được gọi là chủ linh căn. Cứ như vậy, người tu tiên sẽ căn cứ vào chủ linh căn để lựa chọn tu luyện công pháp tương ứng. Độ cảm ứng của chủ linh căn càng cao, tốc độ hấp thu linh khí có thuộc tính tương ứng sẽ càng nhiều, tốc độ tu luyện cũng sẽ càng nhanh. Một người vô luận có bao nhiêu linh căn, độ cảm ứng của toàn bộ linh căn cộng lại luôn là một trăm.

Độ cảm ứng Thuỷ linh căn của Vương Trường Sinh chỉ có sáu mươi, trong số hậu bối có bối tự Trường, xem như không tồi. Nhưng nếu so sánh cùng Vương Trường Phong, vẫn là kém xa.

Bởi vì tư chất tương đối tốt, Vương Trường Phong không cần làm việc, có thể ở tại gia tộc chuyên tâm tu luyện. Chẳng sợ hiện tại gia tộc thắt lưng buộc bụng, tài nguyên tu luyện cung cấp cho Vương Trường Phong cũng sẽ không giảm bớt, ngược lại còn gia tăng.

Vương Diệu Tông tuổi tác đã cao, Vương gia phải xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới. Nếu không có Trúc Cơ kỳ toạ trấn, Vương gia khác nào đứa trẻ giữ tiền ở chợ, sẽ kéo đến không ít ánh mắt thèm thuồng nhòm ngó.

Chỉ cần Vương Trường Phong tiến vào Trúc Cơ kỳ, thì có thể đảm bảo cho Vương gia hai trăm năm bình an.

Gia tộc dù khó khăn trùng trùng, cũng không thể giảm bớt tài nguyên tu luyện của Vương Trường Phong. Đây là nhận thức chung của Vương Minh Viễn và nhóm tộc lão.

“Đúng vậy! Thiên đạo ban thưởng kẻ siêng năng. Sinh Nhi, tư chất của con kém hơn Trường Phong, vậy nên càng cần nỗ lực nhiều hơn hắn. Chờ con hết nhiệm kỳ, ta sẽ bảo cha con triệu hồi con về Thanh Liên sơn. Con ở huyện Bình An chịu khổ bốn năm, cũng nên trở về Thanh Liên sơn tu luyện. Hơn nữa con lần này lập được đại công, phát hiện được mỏ huyền kim khoáng thạch. Gọi con trở về Thanh Liên sơn chính là danh chính ngôn thuận. Cha con cũng sẽ không phản đối.”

Bình luận

Truyện đang đọc