THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Quên đi, dù sao cũng là người một nhà, đem môn kiếm y thuật này đưa cho Thái Nhất tiên môn, làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh, việc chúng ta làm cũng đã làm rồi.

Nếu Minh Nhân thúc không thể trúng cử, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm.

Nhưng nói thật, thiếp vẫn hy vọng là hắn trúng cử.”
Vương Minh Nhân tốt xấu gì cũng là tộc nhân Vương gia, ngay cả trước kia hắn cũng không thân cận với gia tộc.

Nhưng Vương Minh Nhân trước mắt đã thay đổi, Vương Trường Sinh hy vọng mượn việc này tăng cường lòng trung thành của Vương Minh Nhân đối với gia tộc.

Khác không nói, cứ điểm gia tộc ở Bắc Cương quá mỏng yếu, Vương gia không có nhiều nhân thủ, có Vương Minh Nhân hỗ trợ, gia tộc ở Bắc Cương cũng thuận lợi phát triển một ít.
Uông Như Yên gật gật đầu nói: “Thiếp cũng hy vọng Minh Nhân thúc trúng cử, chỉ là thiếp cảm thấy hy vọng không lớn.”
...
Thái Nhất tiên môn, trong một khoảng sân yên tĩnh.
Ba người Vương Minh Nhân, Trần Tương Nhi và Tây Môn Phượng ngồi ở trong thạch đình, Vương Minh Nhân nhíu mày, Trần Tương Nhi vẻ mặt nhu tình, thần sắc Tây Môn Phượng bình thường.
“Trong lúc đó chúng ta không còn cơ hội nào để hoà hảo lại sao? Minh Nhân, ta nguyện ý cùng Tây Môn sư muội ngồi ngang hàng.”
Trần Tương Nhi nói với vẻ chân thành, ánh mắt nhìn chằm chằm về Vương Minh Nhân với vẻ thành khẩn.
Thanh liên tiên lữ danh chấn Nam Hải.


Trần Hải Tân cũng có chút cố kỵ, đề nghị Trần Tương Nhi và Vương Minh Nhân hòa hảo.
“Trần sư muội, ta đã nói rồi, chúng ta không thể.”
Vương Minh Nhân giọng điệu bình tĩnh.

Mọi chuyện quan trọng Tây Môn Phượng đều theo hắn, chẳng sợ hắn sẽ đưa ra lựa chọn sai lầm, Tây Môn Phượng đều sẽ nghe theo ý hắn.

Đương nhiên, Tây Môn Phượng sẽ sửa lại sai lầm của hắn, cũng không phải là luôn luôn theo ý Vương Minh Nhân.

Trái lại, Trần Tương Nhi, mọi chuyện đều đối nghịch với Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân từ trong tâm nhãn đều chán ghét Trần Tương Nhi.
“Hơn nửa khắc của một giờ tới là ngày bản tông để cử Thái Nhẩt ngũ liệt, thời gian còn không nhiều, các ngươi xác định?”
Trần Tương Nhi ánh mắt âm trầm, nghiêm nghị hỏi.
Vương Minh Nhân trong mắt hiện lên một tia tức giận, kìm chế cơn tức giận nói: “Ta xác định, ta tin tưởng chưởng môn sư bá, bọn họ sẽ làm việc theo lẽ công bằng.”
Hắn rất không thích bị người khác uy hiếp hắn.

Trần Tương Nhi biết rõ điểm này, còn uy hiếp hắn, Vương Minh Nhân càng lúc càng chén ghét Trần Tương Nhi.
“Tốt, nhưng mà nói các ngươi cái này, các ngươi về sau không phải hối hận.”
Trần Tương Nhi lãnh đạm nghiêm mặt nói, đứng dậy rời khỏi.
“Chậm đã, Trần sư tỷ.”
Tây Môn Phượng nhất thời nóng nảy, mở miệng hô.
“Phượng nhi, để cho nàng đi.

Bất quá Thái Nhất ngũ kiệt là tự đại đa số Nguyên anh tu sĩ bản tông đề cử ra, Trần sư thúc chỉ sợ không thể làm được việc một tay che trời.”
Vương Minh Nhân cười lạnh nói.

Quan hệ xung quanh Từ Tử Hoa không tồi, hẳn là sẽ ủng hộ hắn.

Tiêu Diêu Kiếm Tôn là sư phụ của Vương Thanh Sơn, hẳn là cũng sẽ ủng hộ hắn.

Trùng hợp là vài vị sư thúc tọa trấn ở Bắc Cương được điều trở về, để Nguyên anh tu sĩ khác phái tọa trấn.

Thời điểm Vương Minh Nhân tọa trấn ở Bắc Cương, có quan hệ tốt đối với Nguyên anh tu sĩ tọa trấn Bắc Cương.

Kể từ đó, tỷ lệ hắn trúng cử vẫn là khá lớn.
Công lao Vương Minh Nhân là thật, hắn cũng không tin Trần Hải Tân một tay có thể che trời.

“Hừ, chúng ta chờ xem, các ngươi đừng phạm sai lầm ở trên tay ta.”
Trong mắt Trần Tương Nhi có chút hàn quang chớp động, bước nhanh rời khỏi.
“Phu quân, Trần sư tỷ làm chàng có vẻ khó chịu, chàng hôm nay đối xử với nàng như vậy, nàng ngày sau chỉ sợ sẽ nhằm vào chúng ta.

Chúng ta phải cẩn thận mới được.”
“Hừ, thân chính không sợ ánh tử tà, ta muốn xem xen nàng dám đùa giỡn hoa chiêu gì.”
Vương Minh Nhân không cho là đúng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở Nam Hải có được chiến tích kinh người, địa vị của Vương Minh Nhân và Tâu Môn Phương ở Thái Nhất tiên môn cũng sẽ cao lên.

Nếu Trần Tương Nhi muốn vu oan hãm hại, căn bản không thể thực hiện được.
Nói thật, hắn vốn đang muốn cùng Trần Tương Nhi hòa hợp, nhưng mà thái độ của Trần Tương Nhi vẫn rất đáng ghét.

Biết rõ là hắn không thích bị người khác uy hiếp, nhưng Trần Tương Nhi vẫn uy hiếp hắn.

Vương Minh Nhân tự nhiên sẽ không nghe theo nàng.

Trần Tương Nhi căn bản sẽ không thay đổi, hắn cũng không muốn mình chịu tội.
Chờ hắn hoặc Tây Môn Phượng kết anh, sẽ không cần phải cố kỵ Trần Hải Tân.
Thái Nhất điện, mười tên Nguyên anh tu sĩ tập hợp ở một chỗ.

Trương Triển Phong ngồi ở phía chủ tọa, Tiêu Diêu Kiếm Tôn ngồi ở bên trái, Lưu Cận ngồi ở bên phải, Trần Hải Tân vị trí tiếp theo Tiêu Diêu Kiếm Tôn.
“Mạnh sư đệ và Lãnh sư muội lục tục tiến vào Nguyên anh kỳ, Thái Nhất ngũ kiệt trống ra hai vị trí.


Ta hôm nay muốn tìm đến các ngươi, muốn nghe ý kiến các ngươi, các ngươi cảm thấy ai thích hợp trúng cử.”
Trương Triển Phong ánh mắt chậm rãi xẹt qua đám Nguyên anh tu sĩ ở đây, trầm giọng hỏi.
Lưu Cận mở miệng nói: “Chưởng môn sư hynh, ta đề cửa Vương Minh Nhân Vương sư điệt và Tây Môn Phượng Tây Môn sư điệt.

Bọn họ hiệp trợ Nguyên anh tu sĩ chém giết Nguyên anh kỳ hải tộc.

Còn thuyết phục Thanh liên tiên lữ hợp tác cùng với chúng ta.

Phong bình của bọn họ ở bản tông cũng có vẻ tốt, lão phu cảm thấy có thể để họ trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt.”
“Ta phản đối.

Lưu sư huynh, Vương gia đã có hai Nguyên anh kỳ tu sĩ, nếu để cho bọn họ trúng cử, bản tông hao phí lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng bọn họ đến Nguyên anh kỳ, còn có đệ tử ký danh của Diệp sư huynh Vương Thanh Sơn.

Đến lúc đó Vương gia có năm tên Nguyên anh tu sĩ, nếu bản tông gặp phải đại nạn, chẳng sợ là sẽ cho Vương gia cơ hội? Đừng quên Vạn Hoa cung Đường gia.

Yêu tộc có thể tập kích Vạn Hoa cung, ai biết tiếp theo có thể sẽ không tập kích Thái Nhất tiên môn chúng ta? Chẳng lẽ Yêu tộc tập kích bản tông việc đầu tiên là chào hỏi sao? Vẫn là nói Lưu sư bá vĩnh viễn đứng ở bản tông?”
Trần Hải Tân phản bác, hắn có công tâm, cũng có tư tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc