THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Vương Trường Sinh từ từ đi về phía trước, nhìn đống đổ nát thê lương, nói rõ ràng từng nơi trước kia, hắn hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.Địa phương này là nơi hắn sinh ra và lớn lên, có rất nhiều hồi ức.Hồi tưởng lại ngày xưa, Vương Trường Sinh ngũ vị tạp trần.Một lát sau, bọn họ đi vào một nơi có đủ loại cỏ dại linh điền.“Nơi này là Linh dược viên, Thanh Chí thích đến nơi đây nhất.

Thanh Dương thích chạy theo sau mông Thanh Chí.

Nếu chúng ta dẫn theo Thanh Chí bên người, hắn có lẽ sẽ không chết.”Uông Như Yên khinh thở dài một hơi, mặt lộ lẻ hồi ức, trong mắt có chút nước mắt chớp động.“Phu nhân, không trách nàng.

Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy?”Vương Trường Sinh ôm bả vai Uông Như Yên, nhẹ gióng an ủi nói.Uông Như Yên tựa vào trong lòng Vương Trường Sinh, khóc lớn, trong lòng phát ti3t bi phẫn.Nói thật, Vương Trường Sinh cũng rất khó chịu, hắn cũng tự trách, bất quá hắn đứng đầu một gia tộc, hắn phải chống đỡ.Vào lúc ban đêm, bọn họ thiếp lập tế đần, tế bái tộc nhân đã chết, hướng thiên thề, nhất định chính tay đâm chết cừu nhân, vì tộc nhân gặp nạn báo cừu.Tinh không lấp lánh, ánh trăng trắng noãn chiếu trên đống đổ nát thê lương.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi cùng nhau, nhìn trên trời cao.“Phu quân, chàng nói có luân hồi sao? Nếu có luân hồi, Thanh Chí có thể lại làm con của chúng ta sao?’Uông Như Yên thuận miệng nói.“Luân hồi? Khó mà nói.

Nếu có, hẳn là có thể.

Nếu hắn lại làm con của chúng ta, ta nhất định sẽ bồi hắn gieo trồng linh dược, bồi hắn đọc sách.”Vương Trường Sinh mặt lộ vẻ hồi ức, hắn hồi tưởng lại chuyện cũ.


Nói hẳn lên, hắn đối với Vương Thanh Thiến và Vương Thanh Chí quan tâm không đủ, không có trách nhiệm của phụ thân.Hắn muốn vội vàng tự thân tu luyện, vừa muốn chiếu khán gia tộc.

Thời điểm Vương Thanh Thiến và Vương Thanh Chí còn nhỏ, công phạt không ngừng.

Có rất nhiều gia tộc tu tiên bị diệt.

Vương Trường Sinh không dám sơ ý, vừa muốn tu luyện, vừa muốn chiếu khán gia tộc, còn muốn chiếu cố Luyện khí thuật.

Cũng may Uông Như Yên giúp hắn trông đôi nhi nữ, hắn mới có thể yên tâm bên ngoài bôn ba.Trước khi Vương Thanh Thiến và Vương Thanh Chí trưởng thành, Vương Trường Sinh đều là ở bên ngoài bôn ba.

Đại biểu gia tộc chinh chiến, hộ tống Vương Minh Nhân đến Thái Nhất tiên môn, giải quyết Vương Minh Giang ở lại hậu loạn.

Hắn căn bản không có nhiều thời gian ở cùng nữ nhi.

Uông Như Yên vì chiếu khán nữ nhi, chậm trễ tu luyện.

Cũng may nàng là âm tu, càng thêm chú trọng tu vi âm tính.Nếu không có Uông Như Yên chiếu khán trong nhà, Vuong Trường Sinh cũng không thể nào an tâm bên ngoài bôn ba, hai vợ chông giúp đỡ nhau, chung một đường cho tới hôm nay, hai người trải qua rất nhiều.

Trơ mắt nhìn cha mẹ tọa hóa, hai người con trai lục tục qua đời, bọn họ bất lực.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng hai người ngũ vị tạp trần.“Chàng còn nói sao.

Thanh Chí rất ít nói, đừng nói chàng, ngay cả thiếp cũng không có cách nào với hắn.

Hắn có thể ôm một quyển sách hết một ngày.


Thanh Thiến tính cách hoạt bát, đáng tiếc đứa nhỏ này vận khí không tốt.

Triệu Chính và Tử Ngọc lần lượt bị ngộ hại, nàng cô đơn.

Còn có Thanh Dương hắn là tứ linh căn, chết gìa Trúc cơ, bình an nhất định sẽ trách thiếp, không có cách giữ hắn ở bên người.

Nhưng mà hắn không có linh căn, không thể tu thiên, hắn từng ngày già đi, thiếp không dám nhìn tới hắn, thiếp sợ mình mềm lòng, đem hắn trở về, trơ mắt nhìn hắn chết già ở ngay trước mặt thiếp, như vậy thiếp càng khó chịu.”Uông Như Yên nức nở nói, nói xong vẻ mặt đầy nước mắt.Vương Trường Sinh vỗ nhẹ sau lưng nàng, an ủi nói: “Muốn trách hãy trách ta đi.

Người cha này không có xứng chức.

Phu nhân không có trách nàng.

Tiên phàm có khác, nhưng mà tiên theo người đến.

Nhưng nếu có thể lại một lần nữa, ta nhất định sẽ đem hắn theo bên người, nhìn hắn lấy vợ sinh con mà không phải chờ hắn ngày chết nào đó lại đưa tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.”Hai người nói lại chuyện cũ, cảm xúc rất nhiều.

Nói xong, Vương Trường Sinh cũng khó mà khốn chế cảm xúc của mình.


Uông Như Yên ôm đầu khóc rống, yêu hận tình cừu, bọn họ đều trải qua.

Thông qua hồi ức, hai người tâm trạng càng trở nên sâu lắng, đạo tâm càng phát ra viên mãn.”Mấy ngày sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi Thanh Liên sơn.

Thăm lại những nơi để lại ký ức sâu đậm đó, hồi tưởng về quá khứ, làm tâm trạng của họ sâu lắng hơn.Đương nhiên, Quỷ uyên bị phong bế, bọn họ không đi đến Quỷ uyên.Bọn họ còn đi Uông gia bảo, bái tế cha mẹ Uông Như Yên....Ngự Yêu quốc, Đào Hoa cốc là một trong hai đại phường thị ở Ngự Yêu quốc.

Giao giới của hai tộc nhân yêu.Giao giới của hai tộc Nhân Yêu dài vạn dặm.

Ngự Yêu quốc chỉ là một trong những quốc gia tiền tuyến chống đỡ Yêu tộc.Đào Hoa cốc dựa vào núi mà xây lên, trong cốc có hơn trăm tòa kiến trúc chiều cao không đồng nhất mà xây lên.

Nhỏ là đơn sơ nhà gỗ, lớn là phồn hoa cung điện.Thời gian vào lúc giữa trưa, trên ngã tư đường dòng người như nước, ồn ào, mười phần náo nhiệt.Trung tâm phường thị là một quảng trường đá thật lớn, trên quảng trường có sáu toàn kiến trúc tráng lệ.

Trong đó có một lầu các cao chín tầng màu xanh, trên cửa có một khối bản hiệu lớn linh quang lập lòe, trên mặt được viết ba chữ to rồng bay phượng múa nước sơn vàng “Tự bảo các”, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lập lòe sáng lên, làm cho người ta chú ý.Tụ bảo các là nguyên vật liệu đi3m lớn nhất ở Đào hoa cốc, bán ra lá bùa, luyện khí tài liệu, luyện đan tài liệu, bố trận tài liệu các loại, hàng đẹp giá rẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc