THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Sắc mặt Tây Môn Phượng nhất thời lạnh đi, không chút khách khí nói: “Ngươi đừng nói bừa, ta cùng Vương sư huynh là tình đầu ý hợp, không phải như ngươi nghĩ, ngươi đi đi! Về sau tốt nhất đừng tới tìm ta.

”Lý Đức Khánh người này lòng dạ khá hẹp hòi, nàng không thích Lý Đức Khánh, sau khi xác nhận quan hệ với Vương Minh Nhân, nàng tự nhiên sẽ không thân cận Lý Đức Khánh nữa, miễn cho dẫn tới người ta nói nhảm.

Sắc mặt Lý Đức Khánh trở nên rất khó coi.

Hắn nhìn Tây Môn Phượng vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng tức muốn chết, thầm nghĩ: “Hừ, tiện nhân, còn không phải chê nghèo theo giàu, khinh thường lão tử, một ngày nào đó, lão tử cho các ngươi đôi gian phu dâm phụ này biết tay.

”Hắn thu hồi hộp ngọc màu đỏ, xoay người rời đi.

Năm tháng như thoi đưa, bảy năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Ngụy quốc, Thanh Liên sơn trang.


Giảng Đạo đường, hơn sáu mươi đứa bé tụ tập ở Giảng Đạo đường, Vương Trường Lệ đang giảng giải tri thức tu tiên cho bọn nó.

Vương Trường Lệ là cháu nội nhỏ nhất của Vương Diệu Long, năm nay bảy mươi lăm tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng tám, phụ trách giảng giải tri thức tu tiên cho tộc nhân nhỏ tuổi.

“Hôm nay chúng ta giảng tộc sử, các ngươi đều phải lắng tai nghe giảng, ngày mai kiểm tra lại.

”“Thúc công, chúng ta không phải tu tiên sao? Giảng tộc sử làm chi? Tộc sử đi Tàng Kinh Các lật xem là được rồi! Không cần thiết chuyên môn lấy để giảng nhỉ!”Một đứa bé tò mò hỏi.

Vương Trường Lệ mở trừng mắt, không chút khách khí khiển trách: “Đi Tàng Kinh Các lật xem? Các ngươi ai đi Tàng Kinh Các lật xem? Ức khổ tư điềm (nhớ về lúc khổ sở mà nghĩ tới những thứ ngọt ngào đang có), không có tổ tiên dốc hết tâm huyết, xả thân, gia tộc chúng ta cũng sẽ không có hôm nay, các ngươi đều nghiêm túc nghe, tổ tiên Vương Thiên Cương một tay thành lập gia tộc chúng ta, lúc ấy gia tộc! ”Lũ trẻ nghe được tổ tiên vì tranh đoạt tài nguyên tu tiên, liều cả tính mạng, chém giết với kẻ địch, bọn họ nghe mà nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập khâm phục đối với tổ tiên.

Hai canh giờ sau, giảng bài chấm dứt, lũ trẻ lục tục rời khỏi Giảng Đạo đường.

“Không ngờ gia tộc chúng ta còn từng có một đoạn lịch sử không chịu nổi như vậy, tộc thúc bị giết, lại phải nén giận.

”“Đó là gia tộc không đủ thực lực, như hôm nay, ai dám trêu chọc Vương gia chúng ta? Lần trước ta theo mẹ ta đi chúc thọ bà ngoại, khách khác biết ta là con em Diệp gia Thanh Liên sơn trang, bọn họ không biết hâm mộ bao nhiêu.

”“Không sai, ta bây giờ có tu vi Luyện Khí tầng hai, mỗi tháng có thể lĩnh hai viên linh thạch cùng mười cân linh cốc bậc một hạ phẩm, con em những gia tộc nhỏ kia, một tháng cũng chỉ mười cân linh cốc bậc một hạ phẩm, đãi ngộ của chúng ta tốt hơn bọn họ nhiều, tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát, không có tổ tiên liều mạng, chúng ta bây giờ cuộc sống cũng sẽ không tốt như vậy.

”“Hôm nay là ngày thi đấu gia tộc, chúng ta mau đi xem đi! Cũng không biết ai có thể trúng cử tứ tử, nếu có thể trúng cử tứ tử, Trúc Cơ khẳng định không có vấn đề.

”“Đúng, nhanh đi xem, nghe nói có rất nhiều khách đến.

”Diễn võ trường, mười con em Vương gia đang ở trên lôi đài so đấu.

Đài chủ tịch, Vương Thanh Khải ngồi ở trên chủ tọa, bên cạnh có không ít khách khứa ngồi.


Chính ma đại chiến, Vương gia đoạt lượng lớn tài phú, Vương Thanh Khải có thể buông tay ra chân, ra sức bồi dưỡng tộc nhân ưu tú.

Vương Thanh Thuân tham khảo phương thức môn phái tu tiên bồi dưỡng đệ tử, đưa ra thiết tưởng nhất kiệt song hùng tam tú tứ tử, nhất kiệt, chỉ là Vương Thanh Sơn, song hùng chỉ là Vương Thanh Thuân và Triệu Chính, tam tú chỉ là Uông Như Yên, Mặc Thải Vân cùng Vương Thu Linh, tứ tử còn chưa lựa chọn.

Ở trong suy nghĩ của Vương Thanh Khải, tứ tử là tộc nhân Luyện Khí kỳ, Vương gia ba năm thi đấu nhỏ, mười năm thi đấu lớn, bốn người đứng đầu thi đấu nhỏ trúng cử tứ tử, gia tộc sẽ tăng thêm cường độ bồi dưỡng, giúp bọn họ Trúc Cơ, nhất kiệt nhị hùng tam tú cường độ bồi dưỡng cũng tương đối cao, cái này là vì khích lệ tộc nhân cố gắng tu luyện, cống hiến cho gia tộc.

Bây giờ bối phận chữ Thanh đã già rồi, bối phận chữ “Thiên” cùng bối phận chữ “Hữu” trở thành lực lượng chủ yếu của gia tộc.

Bên cạnh mỗi một lôi đài đều có một tu sĩ Trúc Cơ nhìn, phán định thắng thua.

Không tính tộc nhân bái vào môn phái tu tiên, bây giờ Vương gia tổng cộng có ba mươi lăm tu sĩ Trúc Cơ, một ngàn một trăm hai mươi ba người tu tiên.

Nhân Yêu hai tộc đại chiến, lượng lớn tu sĩ chết trận, gia tộc tu tiên Ngô quốc tổn thất thảm trọng, gia tộc nhỏ cửa nát nhà tan, lượng lớn linh vật Trúc Cơ chảy ra chợ, số lượng tán tu Trúc Cơ kỳ tăng lên không ít, Vương Thanh Sơn nghe Vương Thu Hồng đề nghị, lấy Trúc Cơ Đan làm dụ hoặc, mời chào hơn trăm người tu tiên, bao gồm hai gia tộc nhỏ.

Trúc Cơ Đan đương nhiên không phải cho miễn phí, nhân tài ưu tú đầu nhập vào Vương gia, mới có thể đạt được Trúc Cơ Đan, ví dụ như luyện đan sư, luyện khí sư, chế phù sư và trận pháp sư, một vị chế phù sư bậc hai hạ phẩm tuổi thọ gần hết dẫn theo cháu nội đầu nhập vào Vương gia, người này còn lại bốn năm năm tuổi thọ, ba đứa cháu nội lớn nhất chỉ có sáu tuổi.

Hắn cần điên cuồng sáng tạo ích lợi cho Vương gia, tích góp điểm công đức, chờ cháu nội hắn tích góp đủ đủ điểm công đức, thì có thể đổi Trúc Cơ Đan.


Lấy ra mấy viên Trúc Cơ Đan, đã có thể khiến tu sĩ khác họ ra sức, tu sĩ khác họ thông hôn cùng tộc nhân Vương gia, không cần tới ba thế hệ, bọn họ sẽ hoàn toàn dung nhập Vương gia.

Lượng lớn trẻ con tụ tập ở trong đám người, quan sát tộc nhân đấu pháp.

Bọn họ đều chưa sử dụng con rối thú, mà là sử dụng linh khí, pháp thuật, có tu sĩ Trúc Cơ ở một bên trông coi, cũng không xảy ra việc gì lớn.

Vương Thanh Khải năm đó cũng từng tham gia tỷ thí, hắn đã là Trúc Cơ tầng bốn, tự nhiên không coi trọng tu sĩ Luyện Khí tỷ thí, nhưng hắn vẫn xem say sưa.

Mời gia tộc tu tiên khác xem chiến đấu, thứ nhất là triển lãm vũ lực, thứ hai là một loại trao đổi.

Một thiếu nữ váy lam mi thanh mục tú tu luyện nhiều môn pháp thuật đến đại viên mãn, có thể nháy mắt phát ra pháp thuật, chỉ thấy hai tay nàng cùng giơ lên, mười mấy lưỡi đao nước màu lam bay ra, chém về phía một nam tử béo lùn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc