THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Rất nhanh, trên tường đá hiện lên một quỷ vật hình phi xoa màu đen, đồng dạng bị Phệ hồn kin thiền cắn nuốt.Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, nơi này không lẽ là một cái động phủ Nguyên anh kỳ quỷ tu tọa chứ.Một con lại một con quỷ vật có ngoại hình quái dị xuất hiện lên trên tường đá, đều lục tục bị Phệ hồn kim thiền cắn nuốt“Đây là Bách quỷ phệ linh cấm, trong đó phong ấn lượng lớn quỷ vật.

Một khi có người phá cấm, quỷ vật sẽ lao tới công kích trận giả, thả ra Kim đan kỳ Quỷ vương.

Chủ nhân động phủ có khả năng là Nguyên anh kỳ quỷ tu.

Cữu cữu, cữu nương, các ngươi phải cẩn thận.”Diệp Hải Đường sắc mặt ngưng trọng nói, lấy ra một mặt thuẫn bài màu đỏ bảo vệ mình.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên gật đầu, rồi cấp cho mình phòng ngự.Một lát sau, Phệ hồn kim thiền cắn nuốt một con quỷ vật mặt đen dữ tợn, quay trở về bên người Vương Trường Sinh, buồn ngủ.

Vương Trường Sinh thu hồi nó vào bên trong linh thú châu.Vách đá sáng lên một trận hoàng sắc hà quang, sau khi hà quang tán đi, lộ ra mấy cửa đá hình quạt cao mấy trượng, cửa đá điêu khắc lượng lớn quỷ vật dữ tợn.Vương Trường Sinh khí tức tăng vọt, nhanh chóng tăng đến Nguyên anh kỳ, chưởng vào bên trong hư không cửa đá.Một cự chưởng màu lam lớn hơn mười trượng đột nhiên hiện lên, mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, hung hăng đập về phía cửa đá.Oành đùng đùng!Một tiếng nổ, cửa đá bốn phần ngũ liệt, một cái thạch thất to trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.Thạch thất không lớn, có dấu vết người mở cổng.

Bên trái thạch bích có một cái hố động, bên trong có một ngọn đồng đăng đã tắt.Trung ương thạch thất có một hài cốt hình người, bên hông hài cốt có một quả trữ vật giới màu lam, trên người khoác lên một bộ trường bào màu đen đã bị tàn phá, bên tay tráu có một kệ hàng thạch đá, trên đất bày ra đầy vỏ sò đủ mọi màu sắc cùng một ít khoáng thạch màu đen.Vương Trường Sinh khống chế hai con khôi lỗi thú đi vào thạch thất, đập vỡ nát hài cốt.Hắn thả ra thần thức, tra xét rõ ràng tình huống thạch thất, cũng không có phát hiện dị thường.Một gã Nguyên anh kỳ quỷ tu, dù đã chết rồi, Vương Trường Sinh cũng không dám sơ ý.Hai con Khôi lỗi thú tháo Trữ vật giới bên người hài cốt xuống, lấy đi thạch chế hóa thượng gì đó, bao gồm cả bộ trường bào màu đen.Vương Trường Sinh dùng thần thức nhìn quét vài lần, cũng không có phát hiện dị thường.


Hắn cẩn thận tiếp nhận Trữ vật giới, đổ mọi thứ từ bên trong ra.Chỉ là pháp bảo bậc hai, còn có thêm mười món, trong đó có một thanh cốt đao màu đen dài hai trượng, âm khí bức người, còn có một cái chuông màu vàng rực rỡ, phù văn lưu chuyển không ngừng, tỏa ra một trận linh khí dao động làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.Một viên châu màu đen to bằng quả trứng chim bay lên, sau khi xoay tròn, thì một đạo ô quang từ bên trong bay ra.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhất thời la lớn, bên ngoài thả ra một mảng lam sắc hà quang, bọn họ bảo vệ Diệp Hải Đường ở phía sau người.Ô quang rõ ràng là một hư ảnh lão giả áo bào đen mặt mũi hiền lành.

Chỉ là hư ảnh mà thôi, không phải thật thể.Lão giả áo bào đen mở miệng nói: “Nếu có người nhìn thấy hư ảnh này, thì lão phu đã không còn tại thế.

Nói ngắn gọn, lão phu là Chấp pháp trưởng lão của Vạn Quỷ tông Khúc Tiêu Dao.

Lão phu từng yêu, hận, giết người, bị người đuổi giết.

Tiếc nuối duy nhất chỉnh là bại bở Tứ Quý.

Nếu không phải bại bởi hắ, lão phu cũng sẽ không tuân thủ lời hứa, không rời khỏi đảo này một bước.

Lão phu nói là làm.

Đã quên nói, người khác đều gọi hắn là Tứ Quý Kiếm Tôn.

Lão phu có Cổ bảo nhiếp hồn linh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cuộc đời lão phu chỉ phục ba người, hắn là một trong số đó.


Di vật ở lão phu có một môn công pháp là Hoàng tuyền bí điển trấn tông Van Quỷ tông.

Đương nhiên, nếu là người tự cho mình là thanh cao, coi trọng chính ma phân chia, đem lão phu đi chôn là được, lão phu cũng không bắt buộc.

Nếu là tu luyện Hoàng tuyền bí điển, lão phu cũng không hy vọng xa vời là ngướiẽ trùng kiến Vạn Quỷ tông.

Ngươi giúp ta đi đến Thái Nhất tiên môn ở Đông Hoang, giúp ta nhìn xem thử Tứ Quý đã chết hay không, ha ha.”Nói xong lời này, lão giả áo bào đen hóa thành nhiều điểm linh quan tán loạn biến mất, viên châu màu đen rơi xuống mặt đất, ánh sáng ảm đạm xuống.Ba người Vương Trường Sinh nhìn nhau, một cảnh tượng vượt quá tưởng tượng của họ.Bọn họ trong nhận thức biết, Ma đạo tu sĩ đều là tâm ngoan thủ lạt, không giữ lời hứa, trở mặt vô tình.

Nhưng mà vị Khúc Tiêu Dao này không giống vậy.

Người này cùng Tứ Quý Kiếm Tôn luận bàn, sau khi thua thế mà lại tuân thủ lời hứa.

Không rời khỏi hoang đảo này.

Câu nói cuối cùng là cho người ta có cảm giác đồng cảm.“Khúc Tiêu Dao.


Nếu ta nhớ không lầm thì người này là đạo hiệu của Hoàn Tuyền chân nhân, cũng chính cũng tà.

Thời điểm Vạn Quỷ tông bị diệt, người này vẫn không có lộ diện, có người nói hắn lâm trận bỏ chạy, có người nói hắn ẩn trốn, ý đồ trùng kiến Vạn Quỷ tông, không nghĩ tới việc người này ở đây tọa hóa, tuân thủ ước định với Tứ Quý Kiếm Tôn.”Uông Như Yên có chút kinh ngạc nói.

Kim Thiền hải vực xuất hiện ra một tiểu thế giới, thoát ra lượng lớn quỷ vật.

Theo như lời Vương Thanh Sơn thì tiểu thế giới chính là Vạn Quỷ tông.Vạn Quỷ tông từng là một trong mười đại môn phái Nam Hải.

Nhưng tông chủ Vạn Quỷ tông mở ra thông đạo, phóng ma tộc tiến vào, rồi bị các thế lực khác liên hợp lại tiêu diệt.

Tổng đàn của Vạn Quỷ tông ở hải vực bị đánh thành phế tích, biến thành Vạn Quỷ hải vực một trong bảy đại hung địa ở Nam Hải..


Bình luận

Truyện đang đọc