THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Băng phong giao lắc đầu vung đuôi một cái, đánh về phía người nam trung niên.Vương Thanh Linh thả ra Long khâu, Long khâu chui vào lòng đất, mặt đất hiện ra một cái thổ bao, vòng quanh Vương Thanh Linh, phạm vi vài dặm trong khu vực, nhanh chóng biến thành từng mảng lớn sa mạc.Lúc này, thanh sắc độn quang đi đến trên đảo cũng không nhỏ, rõ ràng là một con thanh sắc khổng tước hình thể rất lớn, một thanh niên thanh sam mặt như bạch ngọc.Thanh niên thanh sam vóc dáng cao gầy, thắt lưng đeo đai lưng bạch ngọc, bộ dạng công tử.Phía sau lưng hắn có vài vết máu lớn kh ủng bố, mơ hồ có thể nhìn thấy được bạch cốt, khí tức uể oải.Hắn có tu vi là Kim đan tầng bảy, nhưng bản thân lúc này đang bị trọng thương.Ở phía sau Hoàng Phú Vanh, có hai đạo độn quang màu đen.Hoàng Phủ Vanh nhìn thấy Vương Thanh Linh và Băng phong giao, có chút kinh ngạc.

Thực nếu không ai có thể hàng phục được giao long bậc ba làm linh thú.

Hắn cũng không biết, Băng phong giao là từ Băng phong mãng tiến bậc mà thành, so với giao long bình thường thì còn lợi hại hơn.Hoàng Phủ Vanh vẻ mặt lộ do dự, nếu hắn không có bị thương nặng, nhưng thật ra nguyện ý cùng Vương Thanh Linh đối phó với Hải tộc, nhưng bản thân hiện tại đang bị trong thương, linh thú cũng bị thương nhẹ.

Nếu là tử chiến, hắn cũng không nắm chắc thắng lợi.Nghe giọng điêu của Hải tộc thì mười phần bọn họ thống hận Vương Thanh Linh, bỏ lại Vương Thanh Linh mà chạy trốn, hắn có lẽ sẽ sống sót.Hoàng Phủ Vanh là một trong mười đại thế gia ở Nam Hải, gia giáo nghiêm ngặt.


Hoàng Phủ Vanh từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của gia tộc.

Đồng tộc gặp nạn, phải cứu giúp.

Tu sĩ khác họ gặp nạn, tùy theo tình huống mà định, tử đạo hữu bất tử bần đạo.Nếu hắn để lại Vương Thanh Linh chạy trốn, không nói có thể tránh được một kiếp hay không, hắn không vượt qua được rào cản trong lòng.“Xuống dưới nhanh lên, chúng ta từ lòng đấtt chạy trốn.

Hải tộc không tinh thông độn thuật, không muốn chết thì nhanh xuống, ngươi lề mề cái gì?”Thanh âm của Vương Thanh Linh không kiên nhân ghẽ vào lỗ tai hắn vang lên.Vương Thanh Linh nhìn thấy Hoàng Phủ Vanh không có đáp xuống, cũng không có ra tay, nàng liền đoán được Hoàng Phủ Vanh trong lòng đang suy nghĩ, tử đạo hữu bất tử bần đạo.

Hoàng Phủ Vanh quá nửa là muốn chạy trốn, để cho Vương Thanh Linh giúp hắn khống chế hai gã Hải tộc.Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, mặc kệ nói như thế nào thì Vương Thanh Linh cuối cùng là ra tay tương trợ.

Hoàng Phủ Vanh có thể muốn bỏ lại nàng để chạy trốn, quả nhiên là lòng người khó dò.


Vẫn là linh thú tốt nhất, không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy, ngươi đối với nó tốt, nó liền đối với ngươi tốt.Hoàng Phú Vanh nghe xong lời này, nhất thời hơi do dự, vỗ th@n dưới thanh sắc khổng tước, rất nhanh bay vào lòng đất.Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, một đạo ô quang bắn nhanh đến, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Hoàng Phủ Vanh, có thể nhìn thấy muốn đâm xuyên thủng thân thể Hoàng Phủ Vanh.Trên trời cao chợt xuất hiện một ưng trảo khổng lồ, hung hăng chụp vào đầu của Hoàng Phú Vanh.Bạch tuột màu đỏ và cá mập màu vàng cũng không có nhàn rỗi, lần lượt phóng ra hỏa diễm và tia chớp màu vàng, bổ về phía Hoàng Phủ Vanh.Đòn công kích này trong nháy mắt đến trước mặt Hoàng Phủ Vanh.

Hoàng Phủ Vanh sợ tới mức hồn phi phách tán, tâm niệm vừa động, bên ngoài thân chợt sáng lên một trận kim quang chói mắt, vô số phù văn màu vàng từ trên người hắn bay ra.

Phù văn màu vàng vòng quanh hắn bay lộn không chừng, hóa thành một đạo lớp màn dày đặc, bảo vệ toàn thân hắn.Ống tay hắn lại run lên, một mặt thuẫn bài thanh quang lập lòe bắ n ra, nháy mắt trướng đại, vòng quanh hắn bay lộn không chừng.

Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện được mặt ngoài thuẫn bài màu xanh có chút vết rách thật nhỏ, vết rách có hơn mười đạo, nhưng có vẻ nhỏ, không cẩn thận quan sát thì không phát hiện được.Cuồng phong nổi lên bốn phía, vô số sa lịch màu vàng bay lên, hóa thành một mặt cao mấy trượng, dày hơn một trượng, che ở trước mặt Hoàng Phú Vanh.Oành đùng đùng!Tường cao màu vàng bị đánh trúng vỡ nát, bụi đất bay lên.Băng phong giao ngửa mặt lên trời thét dài, há ra một mồm máu to, từng mảng lớn băng trùy trong suốt lấp lánh bay ra, rợp trời rợp đất đánh về phía người nam trung niên.Người nam trung niên vội vàng tế ra năm thanh phi đao hồng quang lập lòe, đánh úp lại băng trùy vỡ nát.Băng phong giao lắc đầu vung đuôi một cái, nhày vào bên trong nước biển“Không ổn, bọn họ muốn độn địa chạy trốn.”Người nam trung niên sắc mặt đại biến, nhíu mày nói.Lúc này, bụi đất cũng tán đi, Vương Thanh Linh và Hoàng Phủ Vanh cũng biến mất không thấy.Hai gã tộc nhân Hải tộc vội vàng lẻn vào đáy biển thì phát hiện Băng phong giao đã biến mất.Trong lòng đất tiểu đảo, Vương Thanh Linh và Hoàng Phủ Vanh ngồi ở trên người Địa long khâu, rất nhanh di chuyển trong lòng đất.Một đạo lớp màn thổ hoàng sắc che kín hai người bọn họ, Hoàng Phủ Vanh vẻ mặt xấu hổ.“Tại hạ Hoàng Phủ Vanh, không biết xưng hô với tiê tử như thế nào?”Hoàng Phủ Vanh ôm quyền với Vương Thanh Linh, khách khí nói.“Vương Thanh Linh.

Ngươi thân là đệ tử Hoàng Phủ gia, như thế nào mà lọt vào tập kích của Hải tộc?”Vương Thanh Linh tò mò hỏi.


Nếu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tham gia đại chiến lần này, thì ba người Vương Thanh Linh có thể sẽ không bị phái đi trợ giúp Kim Hạt đảo, khẳng định cùng vợ chồng Vương Trường Sinh cùng nhau hành động.Hoàng Phủ Vanh cười khổ một trận nói: “Có nội gian, tiền tuyến tan tác.

Yêu tộc đánh vào cự yêu thành, chúng ta bốn phía chạy trốn.

Nếu không có Vương tiên tử cứu giúp, tại hạ chỉ sợ là không có cơ hội sống sót.”.


Bình luận

Truyện đang đọc