THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Non nửa khắc sau, Vương Trường Sinh đi ra khỏi hang núi, cầm trên tay mấy miếng vải rách, ánh mắt âm trầm.Hắn thả ra Song Đồng Thử, để nó ngửi mảnh vải rách một lần, bay về phía đông nam.Hắn còn chưa bay ra bao xa, trong hang núi truyền ra một đợt tiếng nổ.Vương Trường Sinh bị dọa giật mình một cái, độn quang bùng lên.Sau thời gian một chén trà nhỏ, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đất rung núi chuyển, mặt đất chia năm xẻ bảy, ba bóng người từ trong đó bay ra.“Quả nhiên có đồng lõa, không thể tha cho tên này.”“Có thể quen biết, cũng có thể không quen biết, Đông Hoang không phải địa bàn của Cửu U tông chúng ta, đừng sinh sự, Diệp Lâm mới là mục tiêu của chúng ta, chỉ cần hắn chưa giải trừ Cửu U Huyết Quỷ Cấm, hắn không chạy được, tìm không thấy Diệp Lâm, lại tìm người này.”Lão giả áo bào vàng lấy ra một khay ngọc màu đen, đánh lên một đạo pháp quyết, không có lấy một chút phản ứng.“Cái này...!Sao có khả năng, vừa rồi Tầm Hồn Bàn còn có phản ứng, chẳng lẽ hỏng rồi? Không đúng! Tầm Hồn Bàn là pháp bảo tông chủ tự tay luyện chế, trong vòng vạn dặm đều có thể cảm ứng được khí tức của Diệp Lâm, trừ phi hắn đã giải trừ Cửu U Huyết Quỷ Cấm, lúc này mới trôi qua bao lâu? Có thể giải trừ Cửu U Huyết Quỷ Cấm hắn đã sớm giải trừ, cần gì chờ tới hôm nay.”“Có thể trên người hắn có dị bảo gì, tạm thời chặt đứt liên hệ, chỉ cần hắn chưa giải trừ Cửu U Huyết Quỷ Cấm, hắn không chạy được, thật sự không được, tìm tên Kết Đan tầng một vừa rồi kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”Ba người bàn bạc một lát, hóa thành ba đạo độn quang xé gió chạy đi.Trong hang núi bí ẩn nào đó ngoài ngàn dặm, Diệp Lâm ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, ngực để trần, sắc mặt tái nhợt, ở ngực hắn, có mấy hình lệ quỷ màu đen giương nanh múa vuốt.“Cuối cùng đã hóa giải Cửu U Huyết Quỷ Cấm, nhưng ta chỉ còn lại có hơn năm mươi năm tuổi thọ.


Thượng Quan Vi, thù này không báo không phải quân tử, cho dù ta sống không lâu nữa, ở trước khi ta chết, ta sẽ phát tán 《 Cửu U Thiên Huyễn Bảo Điển 》ra ngoài, để công pháp trấn tông của Cửu U tông mỗi người một phần, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể thừa nhận nổi hậu quả này hay không, ha ha.”Mặt Diệp Lâm lộ vẻ dữ tợn, có chút điên cuồng nói.Hắn thi triển bí thuật nào đó, hóa giải Cửu U Huyết Quỷ Cấm, nhưng tuổi thọ chỉ còn lại có hơn năm mươi năm, tu vi chỉ Trúc Cơ kỳ, một khi khôi phục tu vi Kết Đan kỳ, hắn lập tức lọt vào huyết quỷ cắn nuốt cơ thể mà chết.

Không có cách nào cả, Cửu U Huyết Quỷ Cấm là bí mật bất truyền của Cửu U tông, điều kiện thi triển thuật này cực cao, bởi vì thi triển thuật này, Thượng Quan Vi cần điều dưỡng mấy chục năm, trúng Cửu U Huyết Quỷ Cấm, một thân khí huyết sẽ chậm rãi bị huyết quỷ hút khô, đoạt xá cũng vô dụng, một khi trúng thuật này là hết cứu.Ầm ầm ầm!Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một đạo hào quang màu lam bay vào, chính là Vương Trường Sinh.Trên tay Vương Trường Sinh nắm Như Ý Huyền Ngọc Côn, vẻ mặt lạnh như băng, Song Đồng Thử ghé vào trong lòng Vương Trường Sinh.“Ngươi sao nhanh như vậy đuổi tới rồi?”Diệp Lâm trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy sợ hãi.“Trúc Cơ kỳ? Hừ, còn muốn gạt người.”Ánh mắt Vương Trường Sinh lạnh lùng, Như Ý Huyền Ngọc Côn nhanh chóng phình to kéo dài, đánh về phía Diệp Lâm.Diệp Lâm thiếu chút nữa hại chết Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh sẽ không bỏ qua cho Diệp Lâm.Diệp Lâm bị dọa mất vía, hắn bây giờ chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của Vương Trường Sinh.“Đợi một chút, ta là trận pháp sư bậc ba thượng phẩm, đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi bố trí trận pháp, trong đầu của ta có công pháp thiên phẩm.”Diệp Lâm vội vàng mở miệng, hắn thật không dễ gì chạy thoát từ miệng cọp, không hy vọng hồ đồ chết ở trên tay Vương Trường Sinh.“Trận pháp sư bậc ba thượng phẩm! Công pháp thiên phẩm!”Vương Trường Sinh nhíu mày, Như Ý Huyền Ngọc Côn ngừng lại, cách đầu Diệp Lâm chỉ khoảng một thước.“Ngươi không phải tu sĩ Kết Đan sao? Chờ ngươi khôi phục pháp lực, chỉ sợ chết chính là ta, chỉ có người chết mới có thể làm người ta yên tâm.”Vương Trường Sinh lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.Trận pháp sư bậc ba thượng phẩm tất nhiên quý giá, nhưng ai dám bảo đảm lời của Diệp Lâm là nói thật, ai biết Diệp Lâm có phải thi triển bí thuật nào đó hay không, tu vi tạm thời ngã xuống Trúc Cơ kỳ, qua một đoạn thời gian khôi phục tu vi, xui xẻo là Vương Trường Sinh.“Giết ta, ngươi chỉ đạt được vài món pháp bảo, ta sống, có thể sáng tạo cho ngươi càng nhiều giá trị hơn.

Trong đầu của ta cất chứa rất nhiều thứ, bao gồm công pháp thiên phẩm! Ta là trận pháp sư bậc ba thượng phẩm, ta biết bố trí nhiều loại trận pháp bậc ba! Bao gồm truyền tống trận cỡ lớn, ngươi nếu không yên tâm đối với ta, ngươi khóa ta ở trong trận pháp bậc ba, không có pháp bảo, cho dù có pháp lực, không có pháp bảo, ta cũng không cách nào phá trận mà chạy.”Tiếng Diệp Lâm tràn ngập dụ hoặc, vẻ mặt khẩn trương.Vương Trường Sinh động lòng rồi, trận phát là điểm yếu của Vương gia, nếu là có một vị trận pháp sư bậc ba, Vương gia sẽ phát triển nhanh hơn.


Cái khác không nói, chỉ là luyện chế trận bàn trận kỳ bán ra, đã có thể kiếm một lượng lớn linh thạch, mọi việc đều có lợi hại, nếu là Diệp Lâm nói dối, Vương Trường Sinh sẽ xui xẻo to, nhưng đề nghị của Diệp Lâm không tồi, khóa Diệp Lâm ở trong trận pháp bậc ba, thu đi pháp bảo của hắn, hắn hẳn là không thể đào tẩu.


Đương nhiên, đây chỉ là cách nói trên lý luận, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.Nói trắng ra là, Diệp Lâm là một thanh gươm hai lưỡi, dùng tốt, sẽ là một trợ lực lớn của Vương gia, nếu là dùng không tốt, rất dễ dàng thương tổn đến Vương gia.Vương Trường Sinh vung tay phải, một đạo hào quang màu vàng bay ra, sau khi mơ hồ, xuất hiện ở đỉnh đầu Diệp Lâm, chụp xuống, trói chặt hai tay của hắn lại với nhau.Thân hình Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước mặt Diệp Lâm, lục soát lấy đi túi trữ vật trên người Diệp Lâm.Hắn cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận trên người Diệp Lâm không cất giấu pháp bảo phù triện, lúc này mới yên lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc