THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Nghe xong lời này, Vương Thanh Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nói thật, xử lý cháu trai của Vương Minh Nhân hắn không lo, dù sao Vương Minh Nhân còn chưa Kết Đan, hơn nữa huynh đệ tỷ muội của Vương Minh Nhân nhiều lắm, chưa chắc biết Vương Thu Ân đứa cháu trai này.


Con cháu của Vương Trường Sinh không nhiều, lại là người tu tiên tu vi cao nhất gia tộc, Vương Thanh Khải không dám quá phận.Có đoạn lời này của Vương Trường Sinh, Vương Thanh Khải có thể buông tay ra chân mà làm rồi.Thế tục giới, tòa nhà tráng lệ nào đó, lầu các tinh xảo đẹp đẽ nào đó.Vương Bình An nằm trên giường, mặt đầy nếp nhăn, một đám con cháu đứng ở trong phòng, vẻ mặt khác nhau.Vương Bình An là một vị tài chủ giàu có nhất thế tục giới, thê thiếp thành đàn, con cháu đông đúc, bọn họ đều muốn được chia thêm chút tài vật.“Thái Nhi, vẫn chưa có ai đến sao?”Vương Bình An mở miệng hỏi, uể oải.“Phụ thân, không có, chủ gia chưa phái người tới đây.”Một nam tử trung niên mở miệng trả lời, chủ gia trong miệng hắn là Thanh Liên sơn trang, người ở đây đều biết Vương Bình An xuất thân chủ gia.Vẻ mặt Vương Bình An ảm đạm xuống, lẩm bẩm: “Vẫn chưa tới sao? Chẳng lẽ là số mạng của ta sao?”“Không phải số mạng của con, mà là tiên phàm có khác, cha cũng không muốn.” Tiếng một nam tử chợt vang lên.Vừa dứt lời, một độn quang màu lam bay vào, đáp ở trước giường Trần Bình An, chính là Vương Trường Sinh.Vương Trường Sinh nhìn Vương Bình An nằm ở trên giường cùng mọi người trong phòng, thở dài một hơi.Nhìn thấy Vương Trường Sinh, vẻ mặt Vương Bình An dị thường kích động, giãy dụa muốn ngồi dậy.Vương Trường Sinh ngăn hắn lại, phân phó đối với nam tử trung niên: “Các ngươi đều đi xuống đi! Bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần nơi này.”“Đi hết xuống, các ngươi đi hết xuống.”Vương Bình An khoát tay, phân phó.Nghe xong lời này, người khác lục tục rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Vương Trường Sinh cùng Vương Bình An.Vương Bình An lão lệ tung hoành, vẻ mặt cực kỳ kích động, nức nở nói: “Con trai bất hiếu Vương Bình An thỉnh an cha, con mấy năm nay chưa thể ở trước giường tận hiếu, con bất hiếu.”Vương Trường Sinh vỗ nhẹ nhẹ bả vai Vương Bình An, vẻ mặt ôn hoà nói: “Con không bất hiếu, lòng hiếu thảo của con, cha cùng mẹ đều biết, mẹ con đang bế quan tu luyện, không thể tới, con đừng trách bà ấy.”Đứa con trai này không có linh căn, năm tuổi đã đưa đi thế tục giới, chưa từng về Thanh Liên sơn trang, cũng chưa từng gặp Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.Vương Bình An và Uông Như Yên luôn nhớ Vương Bình An, nhưng tiên phàm có khác biệt, bọn họ chưa đón Vương Bình An tới bên người, phải làm gương tốt.Phàm nhân tốc độ sinh sản quá nhanh,Vương Bình An khóc lớn, nhiều năm tủi thân và uất ức ở lúc này trút xuống hết, hắn còn tưởng cha mẹ quên mình, không ngờ ở trước khi hắn mất, Vương Trường Sinh còn có thể đến thăm hắn.“Con không trách mẹ, con cưới vợ sinh con, mẹ đều phái người đưa quà tới, con vẫn luôn nhớ điều tốt về mẹ.

Cha, Thiên Kỳ vẫn ổn chứ?”Vương Bình An lau lau nước mắt, cười hỏi.Hắn đời này sinh bốn mươi lăm con trai cùng hai mươi sáu con gái, cháu nội cùng cháu ngoại hơn trăm, chắt mấy trăm, chít hơn một ngàn, số lượng lớn như vậy, cũng chỉ có Vương Thiên Kỳ có được linh căn.“Con bé ổn lắm, đã Trúc Cơ rồi, con có tâm nguyện gì chưa toại không? Cha giúp con hoàn thành.”Vương Bình An do dự một lát, vẻ mặt chờ mong nói: “Cha, sau khi con chết, hoả táng thi thể của ta, tro cốt rải ở Thanh Liên sơn trang, được không? Con thật sự rất muốn về Thanh Liên sơn trang.”Nói xong lời cuối cùng, hai mắt hắn đỏ lên, nước mắt không chịu cố gắng chảy ra.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn muốn về Thanh Liên sơn trang, Thanh Liên sơn trang có cha mẹ huynh đệ tỷ muội của hắn, hắn ở thế tục giới không lo ăn mặc, mọi người đều kính hắn, che chở hắn, nhưng hắn luôn cảm giác mình là người ngoài.


Ở trong mắt hắn, Thanh Liên sơn trang mới là nhà của hắn.Lúc còn sống không thể quay về, sau khi chết có thể trở về cũng được.Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được, cha đáp ứng con, nhất định rải tro cốt con ở Thanh Liên sơn trang.”Vương Bình An nghe xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Hắn theo cửa sổ mở rộng, nhìn ánh chiều tà chậm rãi hạ xuống, lẩm bẩm: “Cha, nếu có kiếp sau, con hy vọng vẫn sinh ở Thanh Liên sơn trang, có được linh căn, ở lại bên cạnh ngài, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tu luyện, cùng nhau nói chuyện phiếm, vậy tốt bao nhiêu.”“Sẽ, nhất định sẽ.”Vương Trường Sinh an ủi, vành mắt có chút đỏ lên.Hắn bây giờ cảm xúc lẫn lộn, hắn nghe ra, Vương Bình An rất muốn tu tiên, hắn rất muốn sống cùng cha mẹ huynh đệ tỷ muội, nhưng hắn không có linh căn, kiếp này là không có hy vọng, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kiếp sau.Vương Bình An nhìn ánh chiều tà chậm rãi hạ xuống, mắt hoa lên, ánh chiều tà xuất hiện bóng dáng Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí cùng Vương Thanh Dương, bọn họ đang vẫy tay với Vương Bình An.“Bình An, mau tới chỗ mẹ, chỗ mẹ có đồ ăn ngon.”“Đệ đệ, ta dạy cho đệ luyện chế con rối thú nha! Con rối thú chơi vui lắm.”“Tam đệ, đi, theo ca ca đến linh điền chơi, ca ca dẫn đệ đi bắt linh hà (tôm).”Vương Bình An nâng bàn tay, dùng hết chút sức cuối cùng, chộp về phía ánh chiều tà hạ xuống, nói: “Con muốn về Thanh Liên sơn trang lắm, rất muốn trở về.”Nói xong lời này, hắn cảm giác một cơn mệt mỏi ập tới, mí mắt nặng nề chậm rãi nhắm lại, không còn thở nữa.Tâm tình Vương Trường Sinh cực kỳ đau thương, nhịn không được khóc lớn lên.

Hắn trơ mắt nhìn con trai chết trong lòng, chuyện gì cũng không làm được, hắn thật sự rất đau lòng.Ở trong mắt tu sĩ cấp thấp, tu sĩ Kết Đan thần thông quảng đại, nhưng ở giờ khắc này, Vương Trường Sinh mới phát hiện mình là nhỏ bé cỡ nào.


Vương Bình An không có linh căn, chết già thế tục, loại cảm giác bất lực đó khiến hắn rất đau lòng.Phải biết rằng, Vương Thanh Dương cũng chưa Trúc Cơ, tuổi thọ của hắn cũng sắp hết rồi, hàng con cháu của Vương Trường Sinh, có rất nhiều người đều chưa Trúc Cơ, chuyện tương tự, vẫn sẽ xảy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc