THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Đầu gỗ, một chút cũng không giải phong tình.”Liễu Mị Nhi nhìn bóng lưng Vương Thanh Sơn đi xa, tức giận đến dậm dậm chân, một đôi cao ngất cao thấp lắc lư.Nếu không vừa rồi Vương Thanh Sơn nổi lên phản ứng, nàng thật đúng nghĩ là Vương Thanh Sơn đối với nữ nhân không có hứng thú.Sơn động không lớn, không qias bao lâu, Vương Thanh Sơn đi vào cuối sơn động, một cái hang đá lớn hơn trăm trượng, hắn thả ra Tam thủ gỉao cảnh giới, khoanh chân ngồi xuống, hắn bôi ở bả vai bị thương bên trái một ít bộ phấn màu xanh, lại lấy ra thêm mộ viên thuốc màu trắng nuốt xuống.Đan dược bôi vào tức hoá, một cỗ cảm giác mát ở bụng hắn dâng hên, hướng về tứ chi bách hải khuếch tán.Hai mắt hắn nhắm lại, bên ngoài thân sán lên một trận thanh quang mỏng manh.Ảo thuật của Bạch Linh Nhi thật đáng sợ, chỉ dựa vào thanh âm có thể để hắn lâm vào ảo cảnh, nếu thần thức của hắn có vẻ mạnh mẽ, đúng lúc tỉnh táo lại chỉ sợ hắn đã chết.Một lúc lâu sau, Vương Thanh Sơn đứng dậy, cỗ vai trái đã được cầm máu.Hắn nâng bước đi ra bên ngoài, vừa đúng lúc Liễu Mị Nhi đâm đầu đi tới, sắc mặt của nàng đã tốt hơn nhiều, nàng lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh, đưa cho Vương Thanh Sơn.“Vương đạo hữu, giúp ta bôi lên vết thương sau lưng với, mình ta không với tới.”“Chính ngươi như thế nào mà không tới, trở tay là được.”Liễu Mị Nhi trừng mắt liếc Vương Thanh Sơn một cái tức giận nói: “Bôi không đều, sẽ để lại vết sẹo, vết sẹo xấu hổ chết.

Ta không ngại, ngươi là một nam nhân thì để ý cái gì, chớ mà lề mề.”Nói xong lời này, Liễu Mị Nhi xoay người lại, cởi áo, một thân trắng tuyết như ngọc ở trước mặt Vương Thanh Sơn, chỗ yếm đỏ trên lưng nàng có thể rõ ràng thấy được vết máu, đã được cầm máu.Vương Thanh Sơn nhíu mày, mở hộp ngọc ra, rất nhanh liền bôi lên vết thương của Liễu Mị Nhi.Vương Thanh Sơn buông hộp ngọc màu xanh, xoay người lại mở miệng nói: “Tốt rồi, người có thể mặc quần áo.”Liễu Mị Nhi mặc xong quần áo, tựa cười mà không cười nhìn về phía Vương Thanh Sơn nói: “Ngươi có phải lần đầu tiên bôi thuốc trị thương có người khác?”Vương Thanh Sơn vẫn chưa trả lời nói: “Thời gian chúng ta ở bên ngoài quá lâu, nơi này dù sao cũng là địa bàn không chế Yêu tộc, nhanh lên trở về.”Nói xong lời này hắn thu hồ Tam thủ giảo, bước nhanh đến ngoài động.Liễu Mị Nhi trên mặt lộ ra hứng thú, bước nhanh theo đi lên.Hai người hoá thành hai đạo độn quang, biến mất ở phía chân trời....Một cự thành lớn đứng vững ở trên bình nguyên, lượng lớn tu sĩ ở thành trì xây dựng thêm, một đội tu sĩ ở trên trời cao tuần tra, một đội tu sĩ ở bốn phía đại thành bố trí trận phápTrong một toà sân yên tĩnh, có một toà lầu các màu xanh cao ba tầng, bên cạnh lầu các có một thạch đình màu xanh, một thiếu phụ váy màu xanh khuôn mặt thanh tú ngồi ở bên trong thạch đình, thỉnh thoảng nhìn về phía lầu các màu xanh.Bên trong lầu các màu xanh, một mỹ phụ váy bạc khuôn mặt lạnh như băng ngồi ở bên cạnh bàn trà cùng Tiêu Diêu Kiếm Tôn.


Ở trên bàn có một bình linh trà nóng hổi cùng điểm tâm, linh trà ở trước hai người đều lạnh, không khí có chút xấu hổ.Tiêu Diêu Kiếm Tôn muốn nói một chút gì đó, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt lạnh như của mỹ phụ váy bạc, lời nói tới miệng nhưng lại nuốt xuống.“Như thế nào? Ta đến chỗ này, ngươi liền không phản đối? Là ta bạc đãi ngươi, vẫn là con hồ ly tinh kia không cho ngươi tiếp xúc với ta? Nếu như ngươi để ý đến con hồ ly tinh kia mà nói, liền không cần phải tiếp xúc với ta.

Kẻo mọi người đều không thoải mái.”Mỹ phụ váy bạc nghiêm mặt nói, nghe giọng điệu của nàng thì có quen biết với Tiêu Diêu Kiếm Tôn.Tiêu Diêu Kiếm Tôn cười khổ một trận giải thích nói: “Tư nhược, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là không thay đổi.”“Đừng gọi ta là Tư Nhược, gọi ta là Lâm phu nhân, ngươi gọi là Tư Nhược ta cảm thấy ghê gớm, tìm Nhu Nhi của ngươi đi.

Ta vẫn là như thế này, Lâm Tư ta nếu không phải là Diệp Nhu Nhi nàng, ta không ôn nhu hẳn lên, nếu ngươi không thích, ngươi phải đi Nam Hải tìm nàng, tay chân trên người ngươi, ta không ngăn cản ngươi.”Mỹ phu váy bạc lãnh nghiêm mặt nói, nghe giọng điệu của nàng, với Tiêu Diêu Kiếm Tôn còn có một đoạn quá khứ.“Tư Nhược, hơn hai năm rồi, ngươi còn không chịu tha thứ cho ta sao? Ta và nàng đã hơn hai trăm năm không gặp, chúng ta không phải muốn ngươi như vậy, ngươi vì cái gì mà không chịu tin tưởng tưởng ta.”Tiêu Diêu Kiếm Tôn cười khổ mà nói, giọng điệu tràn ngập bất đắc dĩ.Lâm Tư Nhược xem thường nhìn Tiêu Diêu Kiếm Tôn, lãnh nghiêm mặt nói: “Hừ, nam nhân các ngươi mà nói nếu có thể tin, Nhân tộc chúng ta sẽ không sinh sản nhanh như vậy.

Ngươi không tìm nàng là chuyện tình của ngươi, không liên quan gì tới ta.


Nghe Lâm sư tỷ nói, ngươi là đại diện Thái Nhất tiên môn theo ta đàm điểm sự.

Có chuyện gì nói mau, có rắm mau thả, ta ghét nhất là bị người khác lằng nhà lằng nhằng.”Tiêu Diêu Kiếm Tôn cười khổ một trận, khinh thở dài một hơi, do dự một lát nói: “Năm đó ta cùng Diệp tiên tử quả thật không có…”Hắn chưa nói xong thì đã bị Lâm Tư Nhược chen vào: “Nếu là đàm việc tư, mời ngươi trở về.

Đàm việc công sự cũng nhanh một chút, bớt cùng ta lằng nhà lằng nhằng.”Tiêu Diêu Kiếm Tôn lấy ra một chỗi trữ vật châu màu lam, phóng lên mặt bàn nói: “Mấy thứ này đối với tu luyện của ngươi rất hữu ích, ngươi cầm lấy đi.”Lâm Tư Nhược cầm lấy trữ vật châu màu lam, ném cho Tiêu Diêu Kiếm Tôn, lãnh nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn ta trở thành người như thế nào? Ta không muốn ngươi bố thí, ngươi muốn cho ai thì cho, ta không cần.


Ngươi đã không có công sự muốn nói, mời ngươi trở về.

Không có việc gì thì đùng quấy rầy ta tu luyện.”.


Bình luận

Truyện đang đọc