THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Xích Hỏa Tán Nhân hơi sửng sốt, hắn thật không ngờ thực lưc Uông Như Yên mạnh đến vậy.Hắn đang muốn tiếp tục thi pháp công kích Uông Như Yên, tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, giống như thiên quân vạn mã đang chém giết, máu chảy thành sông.

Hô hấp hắn không khỏi trở nên dồn dập, ánh mắt trở nên si mê.“Không ổn, ảo thuật.”Xích Hỏa Tán Nhân ý thức được gì đó, muốn khôi phục thanh tỉnh nhưng mà hắn căn bản không làm được.

Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ.Hắn cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở một không gian màu máu, hơn trăm vạn binh sĩ đang chém giết, máu chảy thành sông, ngang dọc khắp nơi, không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.Không chỉ Xích Hỏa Tán Nhân, Trầm Phi Nhạn cùng thiếu phụ váy vàng cũng bị ảnh hưởng.

Âm luật công kích không phân biệt được địch ta.

Thần thức Vương Trường Sinh có thể so với Nguyên anh kỳ, ảnh hưởng không lớn."Mau dừng tay, chúng ta nhận thua, chúng ta nhận thua."Thiếu phụ váy vàng vội vàng la lớn, há mồm phun ra một mặt thuẫn bài màu vàng, trong nháy mắt to lên, vòng quanh nàng bay lộn không chừng.


Trong tràn đầy kiêng kị.Uông Như Yên thu tay lại, tiếng đàn nhanh chóng biến mất.

Xích Hỏa Tán Nhân cũng rời khỏi ảo cảnh, trong ánh mắt hắn đầy kinh hãi.Uông Như Yên sau khi tiến vào Kim đan tầng chín, thực lực tăng lên nhiều, không thể sánh nổi.Xích Hỏa Tán Nhân hít sâu một hơi, ôm quyền hướng về Uông Như Yên, khách khí nói: “Vương phu nhân, đạo pháp cao thâm, tôn mộ bội phụ, đánh bại lão phu.

Đa tạ Vương phu nhân thủ hạ lưu tình, lão phu còn có việc, cáo từ trước.”Nói xong lời này, Xích Hỏa Tán Nhân nhảy lên lưng hồng sác cự ưng, hóa thành một đạo độn quang biến mất ở phía chân trời.Uông Như Yên thản nhiên cười, không nói gì thêm.“Trầm đạo hữu, vây tòa Tử kim thổ khoáng thuộc về các Kim Nhạn tông các ngươi.

Cáo từ.”Thiếu phụ váy vàng nói xong lời này, hóa thành một đạo độn quang màu vàng phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đa tạ.

Vậy tòa Tử kim thổ khoáng, chúng ta năm phần.Sau khi biết về thực lực của Uông Như Yên, giọng điệu của Trầm Phi Nhạn càng thêm thận trọng, từ sáu phần bốn đổi lại thành năm phần năm.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc mắt nhìn nhau cười một cái.Bọn họ ở Khánh quốc ngây người nửa tháng, chỉ điểm hậu bối, cùng tu sĩ Kim đan ở Khánh quốc luận bàn, không ai là đối thủ của bọn họ.Thanh danh Vương gia ở Hắc Ưng sơn mạch đại trướng.

Vương gia có hai gã Kim đan tu sĩ tầng chín, các thể lực tranh cãi lợi ích với Vương gia đều thoái nhượng, không dám cùng Vương gia kết thù kết oán.Nhân cơ hội này, Vương Thanh Thuân cùng các gia tộc tu tiên khác cầu thân, mượn chuyện này khoách đại thế lực, đồng thời gia tăng số lượng người tu tiên....Ngụy quốc, Thanh Liên sơn.Một đội đệ tử Bách Linh môn đang đóng quân ở chân núi Thanh Liên sơn, dẫn đầu là Tô Ngọc Nhân.Tô Ngọc Nhân là tiểu nhi tử của Vương Trường Tuyết.

Tô Thừa và Vương Trường Tuyết sau khi tọa hóa, Nghiễm Đông Nhân thu nhận Tô Ngọc Nhân làm đệ tử, trọng điểm bồi dưỡng hắn.

Tô Ngọc Nhân đã muốn tu luyện đến Trúc cơ tầng năm.Mẫu thân hắn xuất thân từ Thanh Liên sơn, nhưng mấy chục năm trước, một cỗ cường địch tiêu diệt Thanh Liên sơn, Nghiễm Đông Nhân phái Tô Ngọc Nhân dẫn đội trông coi Thanh Liên sơn, không cho người ngoài xâm chiếm Thanh Liên sơn.Sáng sớm một ngày, Tô Ngọc Nhân đang muốn dẫn đội đi tuần tra.Mộ đạo độn quang từ phía xa xa chân trời bay tới, không quá bao lâu độn quang màu lam dừng lại ở chân núi Thanh Liên sơn, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên."Nơi này là Thanh Liên sơn, người rảnh rỗi..."Tô Ngọc Nhân đan muốn quát lớn đối phương thì khi hắn nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền trợn mắt há hốc mồm.“Cữu… cữu, cữu nương!”Tô Ngọc Nhân nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trong bức họa, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đối với Tô Ngọc Nhân không có ấn tượng gì.


Thời điểm bọn họ rời khỏi Đông Hoang, Tô Ngọc Nhân vẫn còn nhỏ.“Ngươi là Ngọc Nhân?”Ánh mắt Vương Trường Sinh có chút nghi hoặc, hắn biết Tô Ngọc Nhân có tồn tại, chỉ là không có gặp mặt.“Là ta a! Cữu cữu, ngoại sanh ra mắt cữu cữu, cữu nương.

Ta phụng mệnh lệnh của sư phụ trông coi Thanh Liên sơn, không để cho người ngoài xâm chiếm.

Chúng ta cũng chỉ có đóng quân ở chân núi, cũng không có lên núi.”Tô Ngọc Nhân có chút kích động nói.

Tỷ tỷ hắn là Kim đan tu sĩ, nhưng hai vị tỷ tỷ hắn có gặp qua mấy lần, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.“Nhiều năm không gặp, ngươi đều đã lớn như vậy.

Mấy thứ này tặng ngươi làm lễ gặp mặt.”Vương Trường Sinh bàn tay vừa lật, một viên Trữ châu màu xanh xuất hiện trên tay, ngón tay hắn bắ n ra, trữ vật châu màu xanh bay về phía Tô Ngọc Nhân, nằm ở trên tay hắn.Tô Ngọc Nhân cảm ơn liên thanh, những người khác không hẹn mà vẻ mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ.“Các ngươi nên làm gì thì cứ làm, chúng tachỉ là trở về nhìn một lát.

Đúng rồi, chuyện chúng ta trở về, không cần nói ra bên ngoài.”Nói xong lời này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nâng bước đi lên núi.Lúc trước Thanh Liên sơn trang bị tập kích, kẻ địch phóng hỏa thiêu hủy Thanh Liên sơn trang.


Tộc nhân Vương gia không hề trở về, hoang phế dần.

Bách Linh môn cũng không có phái người tu sửa, giữ lại nguyên dạng.

Mấy chục năm trôi qua, trang viên mọc đầy cỏ dại.Vương Trường Sinh nhìn trang viên bị đổ nát, vẻ mặt hồi tưởng."Nơi này trước kia gieo trồng linh tang thụ.

Thời điểm ta còn nhỏ, cùng nhị tỷ chơi đùa trong này.”“Nơi này là chỗ tứ ca ở, thời điểm hắn còn nhỏ nhưng béo, thích ăn vụgn linh đào.”“Nơi này là chỗ ở Tam thúc công, lão nhân gia hắn khi nhắc tới ai cũng đều sợ hắn.”….


Bình luận

Truyện đang đọc