THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Vương tiên tử, tại hạ cũng không phải muốn ngươi làm cái gì, chỉ là chút tâm ý xin lỗi, còn mong Vương tiên tử nhận lấy.

Bằng không Lục thúc tổ sẽ không tha cho ta.

Ngươi giúp ta nhận, nhận lấy đi! Chuyện lúc trước, xem như ta chưa từng nói gì.”Hoàng Phủ Vanh cười khổ nói.

Sau khi Thanh Liên tiên lữ xâm nhập lòng địch, liên tiếp giết mười tên dị tộc Nguyên Anh kỳ.

Hoàng Phủ Vanh biết được tin tức này, nửa ngày không nói nên lời.

Không có khả năng nhầm, đây là lời Lý Thiên Dương chính miệng nói.

Hắn vội vàng quay về phía sau, chữa trị quan hệ với Vương Thanh Linh.“Cái này,…không được.


Ta có thể lấy đồ vật để đổi lấy, không thể lấy không của ngươi thứ gì.”Ăn thịt người miệng ngắn bắt người nương tay, Vương Thanh Linh cũng không muốn chiếm tiện nghi của Hoàng Phủ Vanh.

Ai biết được ngày sau Hoàng Phủ Vanh sẽ sửa miệng nói gì.Trong lòng Hoàng Phủ Vanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đáp ứng xuống dưới.

Đổi với Vương Thanh Linh ba khối yêu đan bậc ba.Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Linh lấy ra một viên cự đản màu đen lớn bằng quả dưa hấu.

Cự đản màu đen tản mát ra từng trận dao động mỏng manh, không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện được.Mấy năm nay, Vương Thanh Linh vì ấp quả linh thú đản này, không biết đã tiêu phí bao nhiêu tinh lực và tâm huyết.Vương Trường Sinh từng khuyên bảo nàng, ấp không được thì bỏ qua đi.

Vương Thanh Linh không nghe, nàng cho rằng khoả linh thú đản này khẳng định không phải là linh thú thông thường.

Nếu không sớm đã không còn khí tức sinh mệnh.

Nàng dùng nhiều loại linh dịch ngâm quả linh thú đản này.

Linh thú đản dần dần tản mát ra dao động thuộc tính thuỷ Hẳn là một con linh thú thuộc tính thuỷ.Đối với một vị ngự linh sư mà nói, ấp thành công một quả linh thú đản kỳ dị.

Loại cảm giác thành tựu này không phải có thể dùng thứ khác để thay thế.Vương Thanh Linh lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đem ba giọt linh dịch màu vàng nhạt nhỏ lên trên linh thú đản.Đây là Cửu Dương thần nhũ pha loãng, Vương Thanh Linh có thể nhìn được rõ ràng, ba giọt Cửu Dương thần nhũ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bị linh thú đản cắn nuốt.

Thuộc tính thuỷ của linh thú đản lại mạnh thêm vài phần.Vương Thanh Linh đổ Uẩn Linh ngọc dịch lên trên linh thú đản, linh thú đản cũng như trước, chậm rãi cắn nuốt ngọc dịch.Nàng lấy ra một cái hồ lô màu xanh, búng mở nắp bình, một cỗ linh khí tinh thuần từ trong đó tuôn ra.Suy xét đến lần trước Hoàng Phủ Vanh muốn mua Băng phong giao, Vương Thanh Linh có chút hoài nghi dụng tâm của Hoàng Phủ Vanh.

Nàng lấy ra một cái bát màu lam, đem một quả trứng trùng có sinh cơ mỏng manh thả vào trong bát.

Sau đó lại đổ ra một ít chất lỏng từ hồ lô màu xanh.Trứng trùng này là khi Vương Thanh Linh ở hội trao đổi đổi được.


Một gã tán tu Kim Đan kỳ nói là từ trong động phủ của cổ tu sĩ có được.

Vương Thanh Linh tìm mấy năm thời gian, cũng không thể ấp trứng.Trên người Vương Thanh Linh có không ít linh thú đản và trứng linh trùng từ động phủ của cổ tu sĩ.

Nàng ấp trứng không được, nhưng nếu gặp, nàng đều sẽ mua về.Trứng trùng màu đen nhanh chóng hấp thu chất lỏng màu xanh nhạt.

Rất nhanh, trứng trùng vỡ tan, một chân nhện màu đen từ từ trồi ra.

Con nhện có có mấy chục chân, đầu vô cùng nhỏ, trong miệng phát ra từng tiếng tê minh quái dị.“Ồ, lại có thể là Phệ hồn chu.”Vương Thanh Linh có chút kinh ngạc, Phệ hồn chu đứng hàng thứ ba mươi hai trong bảng Thiên địa kỳ trùng.

Còn có thể thi triển công kích linh hồn, xem như là linh trùng có bài danh cao.Phệ hồn chu phát ra từng tiếng tê minh quái dị, Vương Thanh Linh cũng không phát hiện có điều gì dị thường.“Hải Đường biểu muội đang muốn chăn nuôi linh trùng có thần thông lớn, con Phệ hồn chu này đưa cho nàng chăn nuôi đi!”Vương Thanh Linh lẩm bẩm, cho Phệ hồn chu vào bên trong linh thú châu.Ngọc tang thần thuỷ có thể ấp trứng linh trùng, hẳn là không có vấn đề.Vương Thanh Linh mang một ít Ngọc Tang thần thuỷ đổ lên trên linh thú đản.

Ngọc Tang thần thuỷ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhập vào bên trong linh thú đản, biến mất không thấy.Một màn kinh người xuất hiện, linh thú đản chợt lắc lư hẳn lên, tản mát ra từng trận dao động mãnh liệt.“Ngươi muốn đi ra sao?”Vương Thanh Linh nhất thời mừng rỡ, đổ toàn bộ Ngọc Tang thần thuỷ lên trên linh thú đản.

Linh thú đản kịch liệt chớp dộng hẳn lên, háp thu toàn bộ Ngọc Tang thần thuỷ, sau đó đình chỉ dao động.Tay phải Vương Thanh Linh sáng lên một trận sáng mờ màu xanh, che kín linh thú đản.

Có thể nhìn thấy được mặt ngoài linh thú đản có một ít mạch máu thật nhỏ.


Dao động sinh mệnh của linh thú đản cường đại lên không ít.“Đáng tiếc là Ngọc Tang thần thuỷ pha loãng.

Nếu là Ngọc Tang thần thuỷ chân chính, nhắm chừng ngươi có thể đi ra rồi!”Vương Thanh Linh lẩm bẩm, nhẹ nhàng mân mê linh thú đản.Linh thú đản chợt kịch liệt chuyển động, chung quanh hiện lên thuỷ khí nhè nhẹ.Điều này nằm ngoài dự kiến của Vương Thanh Linh, nàng ấp linh thú đản không một trăm thì cũng tám mươi.

Đây là lần đầu gặp được loại tình huống này.Xem ra, khoả linh thú đản này tuyệt đối không phải linh thú thông thường, có thể là hậu duệ của linh thú cường đại.Qua một hồi lâu, linh thú đản ngừng chuyển động, thuỷ khí cũng biến mất không thấy.“Cũng không biết Cửu thúc từ nơi nào lấy được quả linh thú đản này, trứng còn chưa nở đã có thể khống chế thuỷ linh khí.

Xem ra, nó không phải là linh thú thông thường.”Vương Thanh Linh thu hồi linh thú đản, trở về phòng tu luyện.Hoả Long đảo ở giao giới giữa Ngũ Long hải vực và Hoả Đồn hải vực.

Dị tộc xâm chiếm, Hoả Long đảo lưu lạc vào tay địch thủ.

Nhân tộc sau khi phản công, đoạt lại được Hoả Long đảo..


Bình luận

Truyện đang đọc