THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam liếc nhìn nhau một chút, trong lòng khinh thở phàp nhẹ nhõm một hơi.

Nếu Uông Như Yên không hỏi việc này, bọn họ có chút lo lắng, vô cớ hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Lý do Uông Như Yên nói cũng được, vợ chồng Vương Trường Sinh trược tiếp chạy trốn, cũng không cùng Nhật Nguyệt cung tu sĩ giao thủ, rõ ràng không muốn trêu chọc Nhật Nguyệt cung, hợp tình hợp lý.Thế lực có gia có nghiệp, ai dám trêu chọc Nhật Nguyệt thần cùng.“Việc này nói đến rất dài.

Chúng ta cùng một gã đồng đạo tranh đoạt con mồi, không cẩn thận đả thương bọn họ.

Ai mà ngờ đến bọn họ là người Nhật Nguyệt cung, xem ra vợ chồng chúng ta xui xẻo, nếu biết là tu sĩ Nhật Nguyệt cung, chúng ta nói gì cũng không theo bọn họ tranh đấu.”Trình Chấn Vũ thở dài một hơi, có chút hối hận nói, vẻ mặt không giống như là giả bộ.Vương Trường Sinh tự nhiên có thể sẽ không tin tưởng, hắn cũng không tính truy hỏi thêm.

Nhưng cứ như vậy, hắn muốn giảm bớt lui tới với Trình Chấn Vũ, tránh cho dẫn lửa thiêu thân.“Trình đạo hữu, chúng ta có thể giúp ngươi liền như vậy, ngươi dưỡng tốt thương thế, ngày sau cẩn thận một chút, đừng để bị người của Nhật Nguyệt cung theo dõi.

Đừng nói các ngươi, ngay cả Vương gia chúng ta cũng không dám trêu chọc Nhật Nguyệt cung.

Thiên hạ to lớn, nơi này không thể ở có thể đến chỗ khác, các ngươi có thể đi đến địa phương khác an thân.”Vương Trường Sinh ý vị thâm thường nói.


Vợ chồng Trình Chấn Vũ khẳng định là danh sách truy nã của tu sĩ Nhật Nguyệt thần cung.

Vương Trường Sinh chỉ có thể giữ khoảng cách với Trình Chấn Vũ, khuyên bảo bọn họ rời khỏi Nam Hải.Trình Chấn Vũ trầm ngâm nửa ngày nói: “Vương đạo hữu, vợ chồng chúng ta là tán tu.

Nhưng chúng ta nhận một giọt ân tình báo đáp một dòng sông.

Ân cứu mạng này không thể không báo đáp.

Chúng ta phát hiện mỗ chỗ động phủ cổ tu sĩ, nhưng cấm chế quá mạnh mẽ, chúng ta không thể bài trừ, thiếu chút nữa là bị cấm chế đả thương.

Ta đưa vị trí cổ động phủ nói cho ngươi.”Trịnh Nam lấy ra một vỏ sò màu làm to bằng bàn tay đưa cho Uông Như Yên nói: “Vương phu nhân, đây là vị trí động phủ cổ tu sĩ cùng tình trạng cấm chế.

Động ohủ cổ tu sĩ ở Hồng Nguyệt hải vực, các ngươi nhìn xem xử trí.”Uông Như Yên trong mắt chợt lóe lên ngạc nhiên, nhận vỏ sò màu lam, nàng lấy ra một chuỗi trữ vật châu xuyến đưa cho Trịnh nam nói: “Trình phu nhân, quen biết đã lâu.

Nhật Nguyệt cung chúng ta không thể trêu chọc được.

Tâm ý nhỏ, mong các ngươi không ghét bỏ.”Trịnh Nam vẻ mặt chần chờ, nhìn về phía Trình Chấn Vũ, Trình Chấn Vũ gật đầu, nàng vội cảm ỏn một tiếng rồi nhận lấy Trữ vật châu xuyến.Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền cáo từ rời khỏi.“Phu quân, làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn ở lại Nam Hải sao? Hau là dịch dung xuất hành?”Trịnh Nam mở miệng hỏi.“Trước tiên ở lại Nam Hải đi.

Nơi này tài nguyên phong phú, tổ tiên chúng ta là song linh căn, chạy trốn tới Đông Hoang bởi vì tài nguyên cằn cỗi, Kim đan kỳ chết già.

Kỳ ngộ tồn tai cùng với nguy hiểm.

Phu nhân, nàng sử dụng Thiên âm phiên hảo công độc môn linh thuật Trấn Tiên âm, Vương đạo hữu bọn họ có dị thường hay không?”Trịnh Nam lắc đầu nói: “Không có, bọn họ không có hỏi chuyện linh thuật, hẳn là không có người biết được.

Trấn Hải tông bị diệt gần ngàn năm, nhiều năm như vậy trôi qua, người tu tiên nhận biết về Trấn Tiên âm không nhiều lắm.

Nhưng Vương phu nhân hình như cũng tu luyện âm luật công pháp, nàng có thể hay không nhìn ra manh mối? Dù sao linh thuật loại âm luật cũng không nhiều.”“Quên đi, cẩn thận một chút.

Chúng ta vẫ là đêm xuống rời khỏi Linh Miết phường thị, đến Đông Hoang trốn đi.


Danh tiếng đi qua trở lại không muộn, cấm chế chỗ động phủ cổ tu sĩ quá mạnh mẽ, chúng ta lãng phí mấy tháng cũng không bài trừ được, thiếy chút nữa đả thương mình.

Nhăm chừng là Nguyên anh kỳ động phủ, nếu bài trừ không được cấm chế, thì rõ ràng nói cho Vương đạo hữu.

Gọt thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo.

Bọn họ nguyện ý mạo hiểm cứu chúng ta, làm người cũng không tệ lắm.

Cuối cùng cũng không có phí công kết giao.”Trịnh Nam gật gật đầu, không nói gì thêm.“Lại có thể ở lại Hồng Nguyệt hảo vực, vừa lúc tiện đường, Hải Đường là Trận pháp sư bậc ba, trình độ của nàng rất cao, được muội phu chân truyền, tìm nàng hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề gì.”Vương Trường Sinh cầ trên tay vỏ sò màu lam, trên mặt lộ ra chút suy nghĩ.Nói lại, Vương Trườn Sinh bước vào tu tiên giới lâu như vậy, còn không bài trừ được động phủ cổ tu sĩ chân chính.

Phía trước bài trừ động phủ cổ tu sĩ, không phải là cạm bẫy thì chính là bẫy, hy vọng lúc này là không phải.”Uông Như Yên gật gật đầu nói: “Thời gian chúng ta ra ngoài cũng không ngắn, cùng nhau trở về.

Thuận tiện bài trừ cấm chế, nhìn xem thử có thứ gì tốt không.

Hy vọng không phải là cạm bẫy.Bọn họ chào Vương Minh Nhân và Tô Băng Băng một tiếng rồi rồi rời khỏi Linh Miết phường thị, quay về Hồng Nguyệt hải vực.…Đông Hoang, Ngujy quốc, Bách Linh môn.Trong phòng nghị sự, Tô Ngọc Nhân đang hội báo tình hình với chưởng môn Lý Như Nguyệt.

Nghiễm Đông nhân có dặn dò qua, nếu vợ chồng Vương Trường Sinh quay về Thanh Liên sơn, Tô Ngọc Nhân phải báo.

Về điểm này, Tô Ngọc Nhân cũng nói cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, Vương Trường Sinh cũng không có phản đối.Nghiễm Đông Nhân đã bế quan mười mấy năm, Tam Tiên Minh trước mắt ở Nam Hải phát triển không sai.


Bạch Linh môn thiết lập phân đà tại Nam Hải vận chuyển không ít tài nguyên tu tiên.

Bách Linh môn trước mắt có năm vị Kim đan, thực lực cường đại.“Tô sư đệ, ngươi làm tốt lắm.

Chuyện này ta đã biết, ngươi không cần nói ra bên ngoài.

Ngươi ở nội tông nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi quay về Thanh Liên sơn, tiếp tục tuần tra Thanh Liên sơn.

Đừng để cho người ngoài xem chiếm Thanh Liên sơn.”Lý Như Nguyệt vẻ mặt ôn hòa nói.

Nàng cũng không dám đắc tội với Tô Ngọc Nhân.

Cữu cữu, Cữu nương và tỷ tỷ Tô Ngọc Nhân đều là Kim đan tu sĩ, còn có vị biểu ca Vương Thanh Sơn.

Tô Ngọc Nhân ở Bách Linh môn là đãi ngộ đặc biệt tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc