THANH LIÊN CHI ĐỈNH

Vương Diệu Tổ nhất thời mừng rỡ, đáp ứng: “Không thành vấn đề, có những lời này của đại tỷ, ta an tâm. Minh Viễn, mang dưỡng tằm thuật giao cho đại tỷ.”

Vương Minh Viễn từ trong tay áo lấy ra viên ngọc màu xanh, đưa cho Triệu Ngọc Tuệ.

Thần thứcTriệu Ngọc Tuệ đảo qua, hài lòng gật đầu, do dự một lát, nói: “Minh Viễn, có thể phái người đến hướng dẫn một chút không? Ngọc giản có một số chỗ nói có vẻ mơ hồ.”

Vương Minh Viễn mỉm cười nói: “Di mẫu, Thanh Nhi phụ trách chăn nuôi linh tằm. Vẫn là để nàng hướng dẫn kĩ hơn cho người, chúng ta có đem theo một đôi ấu tằm tới, còn có giống cây linh tang. Thanh Nhi có thể hướng dẫn biểu tẩu chăn nuôi linh tàm, sẽ không giữ lại bí mật gì.”

Vương Minh Viễn chuẩn bị mọi thứ, hắn nghĩ rằng Triệu Ngọc Tuệ nhất định sẽ đáp ứng hòa giải. Dù sao cũng chỉ là giúp truyền ý, Triệu gia không lý nào không đáp ứng.

“Vũ Đình không ở nhà. Tử Hằng, ngươi để cho vợ của Lão ngũ, Lão lục lập tức lại đây một chuyến. Để cho các nàng cùng Thanh Nhi học tập dưỡng tàm thuật. Thanh Nhi, vợ của Lão ngũ, Lão lục có chút vụng về. Phiền ngươi tận tâm dạy các nàng. Hôm qua ta đã tự tay viết một tấm thư tín, đã phái người giao cho gia chủ Lưu gia.”

Triệu Tử Hằng đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

“Di mẫu khách khí, đây là chất tức nên làm.”

Liễu Thanh Nhi khiêm tốn nói.

Ba ngày sau, gia chủ Lưu gia, Lưu Hoài Nhân mang theo hai gã tộc nhân tới Hồ Điệp cốc.

Lưu Hoài Nhân năm nay năm mươi ba tuổi. Lúc tuổi trẻ, hắn phụ trách vận chuyển hàng hóa, làm người tinh tế tỉ mỉ. Hắn từ miệng Tống Tử Dương, biết được Vương gia phát hiện được một mỏ mạch khoáng. Mới quyết định liên thủ lại, cùng Tôn gia, ba nhà hợp tác đối phó Vương gia, để có thể chiếm lấy chỗ mạch khoáng này.

Nhưng mấy ngày trước tộc nhân phái đi trở về báo cáo. Vương Diệu Tông tự mình cứu viện, giết mất một gã tộc nhân Lưu gia.

Không bao lâu, Vương Diệu Tông cưỡi nhị giai trung phẩm Kim chủy ưng đến Thanh trúc phường thị.Vòng quanh Thanh trúc cốc, vòng vo vài vòng, tu sĩ Luyện khí kỳ bị dọa, còn tưởng có người muốn công kích phường thị.

Vương Diệu Tông vứt xuống mấy cổ thi thể, nói là chém giết tà tu, hơn nữa còn tàn nhẫn nói: “Người không phạm ta, ta ắt chẳng phạm người. Người nếu phạm ta, ta ắt sẽ không bỏ qua. Vương gia không phải quả hồng mềm mà ai cũng có thể nặn. Nếu có kẻ khi nhục Vương gia, ta, Vương Diệu Tông nhất quyết không bỏ qua.”

Hiển nhiên, đây là Vương Diệu Tông cảnh báo tam gia không nên quá phận.

Nếu chỉ là một Vương Diệu Tông thì tam gia không sợ, nhưng nếu thêm một nhị giai trung phẩm kim chủy ưng thì lại khác.

Linh cầm bay với tốc độ cực nhanh, linh hoạt hơn linh thú Nếu thật sự cá chết lưới rách, đơn độc một nhà, chưa chắc có thể chống đỡ được Vương gia.

Đương nhiên, nếu toàn bộ đều đánh, Vương gia khẳng định không phải là đối thủ. Nhưng nếu thật sự phải đến nước này, ba nhà cũng sẽ tổn thất không nhỏ.

Vấn đề trọng điểm ở chỗ, mỏ đá trấn Thanh Thạch nếu có mỏ khoáng, ít nhất phải là mỏ khoáng cỡ trung mới đủ. Nếu là mỏ khoáng loại nhỏ, mỗi một gia tộc cũng sẽ không có chiếm được nhiều tài vật. Nhưng mà trước mắt không có chứng cớ để chứng minh mỏ đá là mỏ khoáng kim loại cỡ trung. Lỡ như là Tống gia không có căn cứ, chỉ muốn mượn tay Lưu gia cùng Tôn gia, hợp lực đối phó Vương gia. Nếu là khả năng này, Lưu Hoài Nhân khẳng định sẽ không đáp ứng.

Đúng lúc này, Lưu Hoài Nhân nhận được thư Triệu Ngọc Tuệ tự tay viết. Bảo hắn đến Hồ Điệp cốc một chuyến, cùng Vương Minh Viễn ngồi xuống nói chuyện. Dù sao mọi người đều là thân thích.

Triệu gia cùng Lưu gia là quan hệ thông gua, Triệu gia cũng Vương gia cũng là quan hệ thông gia. Triệu gia ra mặt hòa giải, hợp tình hợp lý.

Đệ đệ Lưu Hoài Nhân lấy chất nữ của Triệu Ngọc Tuệ. Hai nhà vẫn thường xuyên lui tới. Lưu Hoài Nhân lo lắng Triệu Ngọc Tuệ sẽ mưu hại mình, bởi vậy mang theo hai vị tộc lão theo cùng.

Rất nhanh, Lưu Hoài Nhân gặp được Triệu Ngọc Tuệ ở phòng nghị sự, trên mặt hắn lộ ra một chút tươi cười, bắt chuyện: “Di mẫu, đã lâu không gặp. Khí sắc của ngài vẫn tốt như vậy. Trước khi ta đến, đệ muội còn nhờ ta chuyển lời vấn an người! Nàng nói lúc nàng còn chưa lấy chồng, di mẫu là người đối với nàng tốt nhất.”

Lưu Hoài Nhân là cố ý nhắc nhở Triệu Ngọc Tuệ, Vương gia có quan hệ thông gia với Triệu gia, thì Lưu gia cũng vậy. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Không cần thiên vị Vương gia.

“Tử Phượng nha đầu có tâm, không uổng công ta thương nàng. Ài, người già rồi, không còn mạnh khoẻ như lúc trước nữa. Không có suy nghĩ gì khác, chỉ hi vọng người thân đều bình an. Hoài Nhân, ngươi nói có đúng không?”

Triệu Ngọc Tuệ cười gật gật đầu, lời nói đầy ẩn ý.

“Đúng vậy! Nhưng bọn nhỏ đều đã lớn, có một số chuyện, nên buông tay thì hãy buông tay.”

“Lời này không sai, nhưng nếu bọn nhỏ làm sai. Ta là di mẫu, thì cũng nên sửa cho đúng. Hoài Nhân, Minh Viễn có nói cho ta biết một chút việc, hắn nói ba gia tộc các ngươi liên hợp đối phó Vương gia. Chuyện này, có phải có hiểu lầm gì hay không? Người một nhà, nếu có việc có thể cùng ngồi xuống đàm phán, không nhất thiết phải động đến đao thương. Thúc bối của Minh Viễn đã chết một người, Minh Viễn thật sự không nuốt xuống được nỗi oán hận này. Nhưng được ta trấn an, bọn họ hi vọng có thể với ngươi công bằng mà nói chuyện. Đều là người một nhà, có việc ngồi xuống cùng nhau thương lượng.”

“Nếu di mẫu đã giúp lời, ta đồng ý đàm phán với hắn.”

Lưu Hoài Nhân do dự một lát, cuối cùng cũng đáp ứng.

Không qua bao lâu, Lưu Hoài Nhân gặp mặt Vương Minh Viễn tại một toà trúc lâu cao hai tầng.

Người ở đây không nhiều lắm, trừ bỏ ba người Lưu Hoài Nhân, còn có bốn người Triệu Ngọc Tuệ, Triệu Tử Hằng, Vương Diệu Tổ và Vương Minh Viễn.

Dựa theo bối phận, Lưu Hoài Nhân phải gọi Vương Minh Viễn một tiếng biểu thúc. Hai người tuy mang tiếng là thân thích, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Triệu Ngọc Tuệ đơn giản giới thiệu một chút, mỉm cười nói: “Được rồi, nơi này không có người ngoài. Có điều gì muốn nói, thì các ngươi nói đi! Di mẫu sẽ không truyền ra ngoài.”

Vương Diệu Tổ cau mày, nghiêm nghị nói: “Hoài Nhân, chúng ta ở trấn Thanh Thạch phát hiện một cái nhất giai trung phẩm linh mạch. Linh mạch đó ở trong phạm vi địa bàn của chúng ta, chúng ta ở trên linh mạch khai khẩn linh điền cũng là chuyện bình thường. Tống gia muốn chiếm cứ linh mạch đó, Lưu gia các ngươi quyết tâm phải hỗ trợ Tống gia?”

“Cái gì? Linh mạch? Linh điền?”

Lưu Hoài Nhân sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn đầy thần sắc nghi hoặc.

Rõ ràng Tống Tử Dương nói với hắn là mỏ khoáng, nhưng Vương Diệu Tổ lại nói là linh mạch. Nếu lời Vương Diệu Tổ nói là sự thật, Lưu gia chính là bị Tống gia dắt mũi. Sự việc này, Lưu Hoài Nhân không thể chấp nhận được.

Bình luận

Truyện đang đọc