THANH LIÊN CHI ĐỈNH

“Tốt rồi, không nói chuyện này nữa. Ngày mai chúng ta đi Thiên Hương cư ăn đi! Thực vi tiên, chỗ đó quá đắt, một bát mì thịt bò cần tới hai khối linh thạch. Chúng ta tuy rằng kiếm được không ít linh thạch, nhưng tương lai còn dài, dùng tiết kiệm một chút. Đặc biệt là Nhị tỷ, ngươi cần có một chút đồ cưới mới được. Còn có Cửu đệ, ngươi học luyện khí cần linh thạch để mua nguyên liệu. Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Các ngươi còn chưa có kết hôn, không lo gia không biết củi gạo quý. Không cần phung phí linh thạch.”

Vương Trường Tinh chuyển đề tài, đề nghị.

Đối với việc này, ba người Vương Trường Sinh cũng không phản đối.

Nói chuyện phiếm thêm một lát, Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ rời khỏi.

Sáng sớm này thứ hai, dùng xong điểm tâm. Bốn người Vương Trường Sinh cao hứng ra khỏi cửa.

Vương Trường Vũ muốn đi mua linh y, Vương Trường Tuyết đi cùng. Vương Trường Tinh và Vương Trường Sinh rảnh rỗi không có việc gì, cũng cùng nhau đồng hành.

Đến linh y điếm, Vương Trường Vũ phải xem trái chọn, không mua cho bản thân kiện linh y nào. Chỉ mua cho đệ đệ Vương Trường Bình một kiện linh y, mua cho mẫu thân một cái vòng ngọc.

Vương Trường Tinh mua cho thê tử Lưu Nhạc Vân một cây trâm ngọc. Nói cả buổi trời, chưởng quầy mới đồng ý giảm cho hắn ba khối linh thạch.

Vương Trường Tuyết mua mấy cân nhất giai trung phẩm linh cốc. Vương Trường Sinh cái gì cũng không mua.

Mua xong đồ, đã là buổi trưa. Vừa đúng giờ ăn cơm, bốn người cất bước tới Thiên Hương cư.

Thiên Hương cư là một tòa lâu các màu xanh cao hơn mười trượng, tổng cộng có bốn tầng.

Thiên Hương cư được kiến tạo từ Thanh Vân linh mộc, mặt ngoài có khắc phù văn phòng cháy. Trên cửa treo một tấm biển hiệu lớn dài một trượng, phía trên có viết ba chữ thật to “Thiên Hương cư”. Cách thật xa, Vương Trường Sinh đã có thể ngửi thấy một mùi thơm mê người.

“Bốn vị đạo hữu, hoan nghênh ghé đến. Ta có thể giúp các ngươi cái gì không?” Một gã sai vặt bận áo xanh bước nhanh tới, mỉm cười hô.

“Có còn bàn không? Chúng ta muốn ăn một chút đồ gì đó.” Vương Trường Tuyết chuyển mắt nhìn một vòng đại sảnh, mở miệng hỏi

“Lầu ba còn một vị trí trống, bốn vị đạo hữu. Mời lên lầu.”

Gã sai vặt áo xanh mỉm cười, dẫn bốn người Vương Trường Sinh lên một cái bàn trống trải ở lầu ba. Bốn người Vương Trường Sinh lục tục ngồi xuống.

“Thiên Hương cư các ngươi có món gì ngon? Giới thiệu vài món đi.”

Gã sai vặt áo xanh mỉm cười, thành thục nói: “Thanh Trúc linh tửu là linh rượu chiêu bài của Thiên Hương cư. Khách đến nhất định phải gọi một bầu Thanh Trúc linh tửu, Gà bách bảo, Tôm bạch ngọc nấu dầu, Huyết đậu hủ, Bạch hoa cao. Đây đều là những món ăn nổi tiếng của tiệm. Đặc biệt là Gà bách bảo, được nấu từ nguyên con Tuyết Vân kê cùng với hơn mười loại dược liệu, nước ngọt thịt mềm.”

“Linh tửu và mấy món ăn này giá như thế nào?”

“Thanh Trúc linh tửu mười khối linh thạch một bầu, Gà bách bảo năm mươi khối linh thạch, Tôm bạch ngọc nấu dầu hai mươi khối linh thạch, Huyết đậu hủ mười khối linh thạch, Bạch hoa cao năm khối linh thạch.”

Vương Trường Tinh nhíu mày, kinh ngạc nói: “Đắt như vậy?”

“Không hề đắt chút nào, tiền nào của nấy. Nguyên liệu nấu ăn đều là đồ tươi ngon nhất, dùng trong tu luyện cũng có chỗ hữu ích. Linh thiện không giống như đan dược, linh thiện không có kháng dược tính, dễ dàng hấp thu. Nếu chỉ có bốn người, đề cử các vị gọi một bầu Thanh Trúc linh tửu, Tôm bạch ngọc nấu dầu, Huyết đậu hủ và Phật thủ qua xào. Phật thủ qua xào chỉ cần năm khối linh thạch. Chúng ta còn có miễn phí một món khai vị, Bạch ngọc củ cải muối.”

“Tam đệ, Thất muội, Cửu đệ, các ngươi muốn ăn món nào?”

Vương Trường Tuyết mở miệng dò hỏi.

“Nhị tỷ, ngươi quyết định đi! Ăn gì cũng được.”

“Vậy ta muốn gọi một bầu Thanh Trúc linh tửu, Tôm bạch ngọc nấu dầu, Huyết đậu hủ, Phật thủ qua xào, và một đĩa Bạch hoa cao. Lại thêm bốn bát Hoàng nha linh mễ.”

“Được, các vị chờ một chút. Đồ ăn lập tức đem lên.”

Rất nhanh, một người hầu áo xanh bưng lên một đĩa Bạch ngọc củ cải muối.

Một đĩa Bạch ngọc củ cải muối chỉ có năm miếng, mỗi miếng lớn khoảng hai ngón tay. Đồ miễn phí chính là như vậy, chẳng được bao nhiêu.

“Ồ, Trường Sinh biểu ca, các ngươi cũng ăn cơm ở đây sao!”

Một thanh âm tràn ngập vui sướng vang lên.

Vương Trường Sinh nhìn theo hướng phát ra thanh âm, thấy được Triệu Ngưng Hương đang đi về phía hắn.

Trên mặt Triệu Ngưng Hương nồng đậm ý cười, đi theo bên người còn có hai cô gái.

Một cô gái váy xanh tầm mười chín tuổi, dáng người nổi bật thướt tha, da thịt như tuyết, mái tóc đen mượt dài đến eo. Một cô gái khác mặc váy màu lam, mũi như ngọc, môi anh đào, da thịt như tuyết, mái tóc đen quấn thành búi, cắm một cây ngọc trâm màu lam. Nhìn có vẻ thanh tân thoát tục.

“Ngưng Hương biểu muội, thật là trùng hợp! Các ngươi cũng đến Thiên Hương cư ăn cơm sao?”

Vương Trường Sinh mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy! Nghe nói Gà bách vị của Thiên Hương cư không tồi, nên muốn đến nếm thử.” Triệu Ngưng Hương cười gật đầu, quay đầu nói với hai người bạn đi cùng: “Ngọc Kiều biểu tỷ, nếu không chúng ta cùng ăn với Trường Sinh biểu ca và mọi người đi.”

Cô gái váy lam mỉm cười nói: “Ta không có ý kiến, không biết bốn vị đạo hữu có phản đối không?”

Vương Trường Tuyết gật đầu, cười nói: “Mọi người đều là thân thích. Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm cũng không có gì, chúng ta mới chỉ gọi vài món thức ăn. Khẳng định không đủ, chúng ta lại gọi thêm vài món nữa.”

“Các ngươi đã gọi vài món, vậy chúng ta lại gọi thêm vài món nữa là được.”

Vương Trường Tuyết cũng không có từ chối, Lâm Ngọc Kiều lại gọi thêm bốn món đồ ăn.

Bảy người ngồi vây quanh một cái bàn có chút chật chội. Tiểu nhị đưa đến thêm một cái bàn nữa, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

“Ta giới thiệu một chút với các ngươi. Hai vị này là Ngọc Kiều biểu tỷ và Ngọc Dao biểu tỷ.”

“Vương Trường Tuyết.”

“Vương Trường Tinh.”

“Vương Trường Vũ.”

“Vương Trường Sinh.”

Bốn ngời Vương Trường Sinh lục tục nói ra tên của mình, hai bên có một hiểu biết đại khái về nhau.

“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Lâm Ngọc Dao liếc mắt nhìn về cái vòng châu trên cổ tay Vương Trường Sinh, cười bắt chuyện.

“Như thế nào? Ngọc Dao biểu tỷ, hai ngươi quen biết nhau sao?”

Triệu Ngưng Hương mở to mắt, tò mò hỏi.

Mấy người Vương Trường Tuyết lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ chưa từng nghe Vương Trường Sinh kể về việc này.

“Lúc trước ta tọa trấn huyện Bình An, có đi qua Thanh Trúc phường thị ở Bình Dương quận, vô tình gặp được Lâm tiên tử. Mua Tụ thủy châu này từ nàng.”

Vương Trường Sinh quơ quơ Tụ thủy châu trên cổ tay, giải thích.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Lâm Ngọc Kiều cười thản nhiên, trêu ghẹo: “Cửu muội, sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến Vương đạo hữu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc