THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Trong một hang núi bí ẩn cách Quỷ Sát sơn mạch trăm dặm, Vương Trường Sinh bọn năm tu sĩ Kết Đan đang bàn bạc tiến công Bách Quỷ môn như thế nào, hai trăm tu sĩ Trúc Cơ tụ tập cùng một chỗ, không nói một lời.

Mấy quốc gia chung quanh điều động binh lực, tông môn ma đạo Tần quốc không có khả năng chưa phát hiện, nói không chừng Bách Quỷ môn đang bày ra cạm bẫy, chờ bọn họ nhảy vào.

Sáu nước đánh Tần, mỗi một quốc gia chính là một tập thể lớn, Vương Trường Sinh và Đồng Thiên Kỳ đại biểu Ngụy quốc xuất chiến, nếu là dựa theo tu vi để chọn, Vương Trường Sinh chưa chắc có thể được chọn.

Dẫn đội chuyến này là Triệu Vân Tiêu, Kết Đan tầng sáu, hai người khác là Sở quốc Kiếm Cung Triệu Vân Dung cùng Bạch Vân quan Liễu Bình, hai người đều là Kết Đan tầng bốn,“Các vị đạo hữu, lão phu, Đồng đạo hữu cùng Liễu đạo hữu xung phong, Vương đạo hữu và Triệu tiên tử ở lại bên ngoài phối hợp tác chiến, như thế nào?”Nhìn từ tình báo trước mắt đạt được, Bách Quỷ môn chỉ có hai vị Kết Đan, nhưng xuất phát từ cẩn thận, Triệu Vân Tiêu tính chia quân ra, nếu là đối phương bày trận pháp, cũng không đến mức bị người ta hốt cả ổ.

Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung đều không có ý kiến, cách làm này khá ổn thỏa.

Bách Quỷ môn tuy là một môn phái yếu nhất trong năm tông phái Tần quốc, tốt xấu gì cũng có hai vị Kết Đan, có lẽ sẽ có vị Kết Đan thứ ba.

Bàn bạc xong, ba người bọn Triệu Vân Tiêu dẫn theo một trăm năm mươi tu sĩ Trúc Cơ, bay về phía sơn môn Bách Quỷ môn, Vương Thanh Sơn và Uông Như Yên cũng ở bên trong.


Đây là vì phòng ngừa Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung nửa đường chạy trốn, có môn hạ đệ tử cùng đồng tộc, nếu là bọn họ bị trận pháp vây khốn, Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dung không đến mức lập tức quay đầu chạy trốn.

Vương Thanh Sơn vẻ mặt ngưng trọng, hắn theo ba người bọn Triệu Vân Tiêu bay đi sơn môn Bách Quỷ môn.

Bọn họ vừa tới gần Quỷ Sát sơn mạch, một đợt tiếng quỷ khóc thê lương vang lên.

Sương mù màu đen bao phủ Quỷ Sát sơn mạch quay cuồng một trận, một đạo ô quang từ trong đó bay ra, là một lão giả mặc đạo bào xám trắng, má lão gầy tóp, hai mắt thật nhỏ, lão là Trần Nhất Phong môn chủ Bách Quỷ môn, Kết Đan tầng bốn.

Trần Nhất Phong nhìn thấy đám người Triệu Vân Tiêu, bị dọa nhảy dựng, nhíu mày nói: “Ba vị đạo hữu đây là ý gì? Là muốn tiêu diệt Bách Quỷ môn chúng ta sao?”“Bách Quỷ môn các ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay chúng ta chính là thay trời hành đạo, ngươi nếu biết điều, thì quy hàng chúng ta, để chúng ta gieo cấm chế, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.

”Triệu Vân Tiêu lạnh lùng nói.

Khóe miệng Trần Nhất Phong hơi nhếch lên, cười khẩy nói: “Hừ, to mồm không biết ngượng, thực cho rằng lão phu sợ các ngươi?”Lão vỗ một cái túi màu đen bên hông, một luồng hào quang màu đen từ trong đó bay ra, là một con dơi thật lớn, lưng của yêu thú này có một hình mặt người dữ tợn, dưới bụng có một đôi bàn tay lông xù, cực kỳ cổ quái, xem khí tức của nó, là một con linh thú bậc ba trung phẩm.

“Đây là Nhân Diện Bức (dơi mặt người) hộ tông linh thú của Bách Quỷ môn các ngươi đi! Cộng thêm một con linh thú bậc ba, đã muốn thủ được Bách Quỷ môn? Buồn cười, động thủ.

”Triệu Vân Tiêu lấy ra một cây phất trần màu đỏ, rung cổ tay, tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, vô số sợi tơ nhỏ màu đỏ bay ra, hóa thành một con mãng xà khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn, lao về phía Trần Nhất Phong, ngoài thân mãng xà lửa màu đỏ có một tầng lửa màu đỏ.

Đồng Thiên Kỳ và Liễu Bình cũng lấy ra pháp bảo, công kích Trần Nhất Phong.

Trần Nhất Phong lấy ra một cái hồ lô tối đen như mực, tiếng xé gió nổi lên, một luồng hào quang màu đen từ trong đó bay ra, là một con chim xương thật lớn kích cỡ ba trượng, mặt ngoài quấn quanh lượng lớn tơ đen, trong hốc mắt có hai ngọn lửa màu xanh lục, là một quỷ vật cấp bậc Quỷ Vương.

Trần Nhất Phong bắt pháp quyết, Nhân Diện Bức và chim xương thật lớn vỗ cánh, lao về phía ba người bọn Triệu Vân Tiêu.


Nhân Diện Bức vỗ đôi cánh, một mảng lớn lưỡi đao gió màu đen ở trong tiếng xé gió “xẹt xẹt” bắn ra, chim xương khổng lồ thì phun ra một mảng lớn ngọn lửa màu đen.

Liễu Bình lấy ra một cây quạt hương bồ màu xanh, phát ra một mảng lớn cơn lốc màu xanh, che ở trước người.

Trần Nhất Phong có hộ tông linh thú và Quỷ Vương hỗ trợ, miễn cưỡng ngăn cản ba người bọn Triệu Vân Tiêu công kích.

Hắn lấy ra một bức họa cuộn tròn hào quang màu đen lưu chuyển không ngừng, trên bức tranh là mấy chục con quỷ vật ngoại hình khác nhau, dữ tợn dị thường.

Pháp bảo bậc hai hạ phẩm Bách Quỷ Đồ, bảo vật trấn tông của Bách Quỷ môn, sau khi hắn đánh lên một đạo pháp quyết, mấy chục quỷ vật dữ tợn dị thường từ trong đó lao ra, năm quỷ vật cấp bậc Quỷ Vương, hơn trăm con quỷ vật cấp bậc quỷ tướng.

Tình thế xoay chuyển, sau khi lấy ra Bách Quỷ Đồ, áp lực của Trần Nhất Phong giảm hẳn, ngược lại là áp lực của ba người bọn Triệu Vân Tiêu tăng vọt.

Ba mươi sáu đệ tử Bách Quỷ môn từ trong sơn môn bay ra, đều lấy ra một cây cờ phướn màu đen, một mảng lớn âm khí từ mặt cờ trào ra, tiếng quỷ khóc sói tru nổi lên, từng con lệ quỷ dữ tợn từ trong âm khí lao ra, lao về phía ba người bọn Triệu Vân Tiêu.

Đám người Vương Thanh Sơn tự nhiên sẽ không đứng nhìn, thi nhau lấy ra pháp khí chém giết quỷ vật, giúp đỡ ba người bọn Triệu Vân Tiêu.

Trên đỉnh núi nào đó, sắc mặt Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dung có chút ngưng trọng.


Bọn họ không ngờ, Trần Nhất Phong còn có thủ đoạn như thế.

Triệu Vân Tiêu chưa mở miệng, bọn họ tự nhiên sẽ không cứu viện, nhìn từ tình huống trước mắt, ba người bọn Triệu Vân Tiêu cũng hưa rơi vào thế yếu.

Nhân Diện Bức tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng phóng thích cơn lốc màu đen cùng sóng âm công kích, tập kích quấy rối ba người bọn Triệu Vân Tiêu.

Trong mắt Triệu Vân Tiêu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lấy ra một cái hồ lô màu đỏ, nháy mắt phình to, phun ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ.

Ngọn lửa màu đỏ quay cuồng một trận, biến thành một con hỏa phượng màu đỏ hình thể thật lớn, lao về phía Nhân Diện Bức, tốc độ cực nhanh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc