THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Vương Thanh Thuân vừa cung vừa nói.

Đường gia muốn cùng Vương gia mở rộng hợp tác, liên hôn rộng rãi.

Đường gia đồng ý, xuất ra tứ châu giao cho Vương gia phát riển, dụ hoặc quá lớn.Vương Thanh Sơn phái người cùng với Vương Thanh Thuân đánh so chiêu hô.

Vương Thanh Thuân biết tin tức, không dám tự tiện làm chủ, phương diện này đề cập đến Thái Nhất tiên môn và Thượng Thanh Quan, Vương gia cần phải cẩn thận.

Vấn đề này dính tới mọi vấn đề, không thể qua loa.

Vương gia phải nhất định tại Thái Nhất tiên môn cùng Đường gia lựa chọn, lấy việc có lợi còn có hại.Đường Vân Thường gật đầu nhìn về phía Hoàng Phú Quý nói: “Hoàng tiểu hữu, nhớ kỹ lời ngươi nói với bản cung, nếu ngươi thật sự có thể thúc đẩy kết thúc sự kiện kia, bản cung nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi.”Đường gia sơ lập, cần mở rộng thương mậu, gia tăng thu vào.

Đồng dạng cần minh hữu, tự thân củng cố địa vị.


Ở lúc này, Hoàng Phú Quý chủ động tìm tới cửa, nói là có thể giật dây bắt cầu, giúp Đường gia liên hệ với Tam Diễm cung.

Vì thế, Đường gia cho Hoàng Phú Quý khối bút linh thạch, làm phí chạy chân.

Nếu là có thể thúc đẩy Đường gia cùng Tam Diễm cung hợp tác, Đường gia còn có thâm tạ.Hoàng Phú Quý không háo nữ sắc, cũng không có hứng thú khai tông lập phái, duy chỉ có tham tài.Nghe được hai chữ “Trọng thưởng”, Hoàng Phú Quý hai mắt sáng toả cười nói; “Đường tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ cố gắng đi làm, tận khả năng thúc đẩy việc này.

Vãn bối chờ một lúc sẽ lên đường.”“Tốt.

Vậy bản cung chờ tin tốt của ngươi.

Bản cung kính các vị một ly.”Đường Vân Thường giơ lên chén rượu, những người khác không dám chậm trễ, vội vàng giơ lên chén rượu đáp lễ....Thanh Khâu sơn, chỗ ở của Thiên Hồ nhất tộcCó tự rõ ràng nhìn thấy được lượng lớn hồ yêu tụ tập ở đây, nam ngũ quan anh tuấn, nữ ngũ quan diễm lệ.

Hồ ly đủ mọi màu sắc nô đùa vui chạy ở bên trong núi rừng, phạm vi trong trăm dặm, đều là địa bàn của Hồ Thiên nhất tộc.Trong một ngọn núi cao kỳ hoa dị thảo trải dài, trên đỉnh núi có một cung điện màu xanh rộng rãi, nước sơn kim bảng hiệu có khắc ba chữ “Thiên hồ điện” thật to.

Một gã người nam kim bào khuôn mặt trắng nõn ngồi ở phía chủ toạ, ánh mắt âm trầm.Bốn Nguyên Anh kỳ hồ yêu ba nam một nữ đứng ở trước mặt người nam kim bào, vẻ mặt bọn họ đầy sợ hãi.Người nam kim bào là lão tổ Bạch Hâm của Thiên Hồ nhất tộc, hắn là Hoá thần kỳ.“Sao lại thế này? Đều đã ngưng chiến hơn nửa năm, còn không có tin tức Linh Nhi?”Bạch Hâm âm trầm nói.

Bạch Linh Nhi là hậu nhân hắn sủng ái nhất, cũng là hậu nhân thiên phú tối cao.

Thanh Hoa lão tổ và Hắc Hổ lão tổ lo lắng Bạch Hâm thấy chết mà không cứu được, đem Bạch Linh Nhi theo, xâm nhập vào hậu phương Nhân tộc.

Tập kích Vạn Hoa cung, kết quả là Hắc hổ lão tổ bị đánh thành trọng thương, nhiều vị Nguyên Anh kỳ Yêu tộc chết trận, Bạch Linh Nhi lại mất tích.Bạch Linh Nhi huyết mạch có vẻ tinh thuần, tương lai tiềm lực khá lớn.


Nếu không phải nàng tạo ở bí cảnh, tính mượn dùng chiến sự hóa giải bình cảnh.

Bạch Hâm cũng sẽ không để cho nàng tham chiến.

Nhưng bộ phận tập kích Vạn Hoa cung đã trốn quay trở lại, cũng không thấy bóng dáng của Bạch Linh Nhi.Bạch Hâm vừa sợ vừa giận, phái một lượng lớn nhân thủ tìm kiếm.Nếu không có Bạch Linh Nhi ở lại trong tộc bản mạng hồn đăng đã không tắt.

Bạch Hâm muốn tự mình tìm tu sĩ Nhân tộc tính sổ.“Hồi lão tổ tông, chúng ta nhiều lần tra xét, vẫn là không có tìm được Linh Nhi rơi xuống, có lẽ nàng ở một địa phương dưỡng thương, sau một đoạn thời gian sẽ quay trở lại.”Bạch Hâm sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Qua một đoạn thời gian? Các ngươi tự mình đi tìm, tìm không thấy Linh Nhi, các ngươi cũng đừng quay lại.

Thật sự không được, các ngươi đi tìm Thái Nhất tiên môn can thiệp.

Nói cho Thái Nhất tiên môn, nếu Linh Nhi chết ở trên tay người tu tiên Đông Hoang, lão phu sẽ lại phát động chiến sự, chuyện này không phải đùa.”“Vâng, lão tổ tông.”Trong lòng bốn người rùng mình, vội vàng đáp ứng xuống, hóa thành bốn đạo độn quang màu sắc khác nhau, bay ra khỏi Thiên hồ điện....Nam Hải, Hoả Đồn hải vực.Hoả Đồn đảo dài năm ngàn năm trăm dặm, rộng một ngàn ba trăm hai mươi dặm.

Là đảo lớn thứ hai của Hoả Đồn hải vực, trên đảo có một toà thành lớn.

Hơn phân nửa tường thành đều đã sụp xuống, trong thành ánh lửa cao tận trời, kiến trúc bị phá huỷ hơn phân nửa.

Trên đất và trên kiến trúc phân tán lượng lớn thi thể, có thi thể người tu tiên, cung có thi thể Yêu tộc, Hải tộc, Man tộc.Một đội người tu tiên đang thu thập thi thể, dập tắt hoả diễm.Bên trong toà cung điện màu đỏ khí thế lộng lẫy, mười Nguyên Anh tu sĩ đang hợp nhất tại sảnh đường.


Một người nam trung niên thân hình cao ngất và một thiếu phụ khuôn mặt đẹp đẽ, mặc váy ngân sắc quý giá, ống tay áo bọn họ có đồ án hình nhật nguyệt.

Người nam trung niên là cung chủ Nhật cung Đỗ Sướng, thiếu phụ váy ngân sắc là cung chủ Nguyệt cung Phương Nguyệt.

Bọn họ đều là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, am hiểu hợp kích thuật, có danh xưng Nhật Nguyệt song thánh.Bên ngoài đồn đại, Nhật Nguyệt song thánh liên thủ có thực lực ngang với tu sĩ Hoá Thần.

Đánh đến hiện tại, dị tộc Nguyên Anh kỳ chết ở trên tay vợ chồng bọn họ đã có trên mười tên, đều là dị tộc Nguyên Anh trung kỳ.“Đỗ đạo hữu, Phương phu nhân, chiến trận hôm nay, nhị vị đạo hữu thật sự để cho lão phu phải mở rộng tầm mắt.

Ngay cả Đại tế ti của bộc lạc Kim Man là Ba Nhã Na đều chết trên tay các ngươi.

Nhật Nguyệt song thánh quả là danh bất hư truyền, lão phu bội phục.”Một lão giả mặt tròn mặc trường bào màu bạc, khẽ vuốt vuốt chòm râu, rồi cười nói..


Bình luận

Truyện đang đọc