ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 161: Nói lời hung tợn nhất nhưng lại làm chuyện nhát gan nhất

Khách sạn Ngân Thái

Phòng số 888.

Cho dù Lâm Nhã Hiên đã tỉnh lại, thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn, Mục Hàn còn ngồi bên cạnh, cô không khỏi đưa tay vỗ vầng trán còn đau âm ỉ của mình, nghi ngờ hỏi: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”

“Nhã Hiên, em tỉnh rồi à”, Mục Hàn cười nói: “Đây là phòng 888 của khách sạn Ngân Thái, cũng là ổ mại dâm của Chủ tịch Lưu bao nuôi tình nhân trong thời gian dài”.

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên giật mình, vô thức nhìn xuống người mình.

May quá, áo quần vẫn còn mặc đàng hoàng.

Lâm Nhã Hiên cũng từng nghe qua những tin đồn chơi bời trai gái của Chủ tịch Lưu.

Không ngờ lại là thật.

“Cho nên, anh đã kịp thời xuất hiện, cứu tôi đúng không?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Phải đó vợ”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Anh vốn định về nhà nói với em là anh đã giải quyết xong chuyện hiện trường thi công rồi. Tất cả đều tại anh, tại anh về muộn, nếu không thì em đã chẳng đến chỗ Chủ tịch Lưu nhờ vả!”

“Hóa ra tối hôm qua anh không về nhà là để giải quyết vấn đề sao?”, Lâm Nhã Hiên nghi ngờ.

Mình còn không vay được năm mươi triệu tệ, Mục Hàn có thể kiếm được sao?

“Tối hôm qua anh… không về nhà sao?”, Mục Hàn đầu tiên là ngây người, sau đó lập tức hiểu ra.

Nhất định là Lâm Nhã Hiên ngủ mất, không nhìn thấy mình nên nghĩ rằng mình không về nhà.

“Ha ha, phải”, Mục Hàn cũng không phủ nhận.

“Nhưng sao anh kiếm được năm mươi triệu tệ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

Mục Hàn phì cười, nói: “Vợ à, ai nói với em giải quyết vấn đề thì phải đưa cho đối phương năm mươi triệu tệ? Anh có cách của anh để giải quyết chuyện này!”

“Được thôi!”, Lâm Nhã Hiên không đợi được muốn quay về ngay.

Lâm Nhã Hiên rất muốn xem xem Mục Hàn làm sao giải quyết đám côn đồ anh Ba.

Về việc cửa sổ chạm đất của phòng 888 bị đập vỡ, có Mộ Dung Phong xử lý, khách sạn Ngân Thái nào dám đòi Mục Hàn bồi thường! Hơn nữa, tất cả người của khách sạn Ngân Thái đều ngăn chặn tin tức về chuyện này, không ai dám nói ra ngoài.

Mục Hàn dẫn theo Lâm Nhã Hiên đến hiện trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc.

Lâm Nhã Hiên kinh ngạc nhìn thấy gã đàn ông xăm mình ngày hôm qua còn hung hăng làm dữ, lúc này lại dùng tay trần ra sức gồng gánh, đưa từng thùng vật liệu xi măng vào bên trong.

Ngoại trừ gã đàn ông xăm mình, còn có hơn năm trăm tên côn đồ cũng mặt mày lấm lem, lao động hăng say.

Lúc Lâm Nhã Hiên đến, anh Ba và gã đàn ông xăm mình chủ động tiến tới chào đón, vẻ mặt tươi cười nói: “Xin chào chị dâu!”

Khỏi phải nói có bao nhiêu nhiệt tình.

“Các anh đang…”, Lâm Nhã Hiên vô cùng khó hiểu.

Bọn họ không đòi mình năm mươi triệu nữa sao?

Lại còn đến hiện trường thi công làm việc?

“Bọn họ đến làm công miễn phí, cho tới khi nào xây xong khách sạn năm sao Sở Bắc”, Mục Hàn giải thích.

“Đúng, đúng, đúng!”, anh Ba và gã đàn ông xăm mình vội vàng phụ họa: “Chị dâu, chúng tôi đưa theo hơn năm trăm người đến đây, cho dù có phải làm thêm giờ cũng đảm bảo sẽ thuận lợi hoàn thành công trình theo đúng kỳ hạn!”

Thái độ của anh Ba và gã đàn ông xăm mình trước sau thay đổi nhanh chóng khiến Lâm Nhã Hiên bối rối.

Hơn nữa, trông điệu bộ của bọn họ giống như hơi sợ Mục Hàn thì phải?

“Mục Hàn, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”, Lâm Nhã Hiên kéo Mục Hàn sang một bên, nhỏ giọng hỏi.

“Ha ha, đương nhiên là dùng nắm đấm rồi”, Mục Hàn cười nói: “Anh chỉ dùng nắm đấm của mình đánh cho bọn họ khuất phục mà thôi!”

Ngay lúc đó, điện thoại của Lâm Nhã Hiên vang lên.

“Là ông ngoại gọi ư?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên.

Ông cụ Tần gần như sẽ không chủ động gọi điện thoại cho lớp con cháu như Lâm Nhã Hiên, cho dù Lâm Nhã Hiên đã trở thành phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị.

“Lâm Nhã Hiên, mau về khu nhà họ Tần, có chuyện quan trọng!”, Tần Nam nói xong thì cúp máy.

Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn quay về khu nhà họ Tần, nhìn thấy Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đều đang đợi cô.

Đám người Tần Phiêu cũng có mặt.

Nhưng bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

“Sao vậy ạ, ông ngoại?”, sau khi bước vào cửa, Lâm Nhã Hiên nghi ngờ hỏi.

“Sao hả? Ông còn muốn hỏi cháu đây!”, Tần Nam tức giận nói: “Cháu làm chuyện tốt thật!”

Lâm Nhã Hiên hơi ấm ức, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

“Nhã Hiên, cháu nói cháu đi tìm Chủ tịch Lưu vay tiền, thế mà lại đắc tội người ta! Trong đầu cháu chứa cái gì vậy?”, Tần Phiêu trừng mắt nhìn Lâm Nhã Hiên, tức giận nói: “Lưu trọc Sở Bắc đã dẫn theo một đám người đến bao vây công ty Tần Thị chúng ta, bắt chúng ta phải giao cháu và Mục Hàn ra. Nếu không thì sẽ san bằng công ty Tần Thị!”

“Sao lại như vậy?”, Lâm Nhã Hiên choáng váng đầu óc.

Đắc tội với Lưu trọc Sở Bắc thì công ty Tần Thị coi như xong đời.

“Chồng con vẫn còn ở trong công ty kia kìa!”, Tần Lượng sốt sắng nói: “Bố, theo con thấy, ai gây chuyện thì người đó chịu! Dựa vào cái gì lại bắt chồng con ở trong công ty hứng chịu tai bay vạ gió chứ!”

“Con đồng ý!”, Tần Phiêu lập tức giơ tay đồng ý.

“Con cũng đồng ý!”, Tần Yến và Tần Mỹ cũng đồng loạt phụ họa.

“Được!”, Tần Nam gật đầu nói: “Nếu mấy đứa đã nhất trí thì cứ quyết định như vậy, Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn sẽ đến công ty Tần Thị, cho Lưu trọc Sở Bắc một lời giải thích!”

“Bố, Nhã Hiên là cháu ngoại của bố mà, nó cũng là phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị, bố không thể bỏ rơi nó thế chứ! Nếu phải chịu trách nhiệm thì cũng là một mình Mục Hàn đi!”, Tần Lệ vội vàng cầu xin Tần Nam.

“Con phải biết, Lưu trọc Sở Bắc là nhân vật chúng ta không thể đắc tội!”, Tần Nam không biểu lộ cảm xúc mà nói: “Hơn nữa, người ta đã chỉ đích danh Nhã Hiên và Mục Hàn đều phải đi, chuyện này bố cũng không làm chủ được!”

 

“Chúng cháu có thể đi gặp Lưu trọc Sở Bắc”, lúc này Mục Hàn lên tiếng: “Thế nhưng, nếu nói tai bay vạ gió thì cháu cảm thấy cháu và Nhã Hiên bị tai bay vạ gió mới đúng!”

“Nếu không phải mọi người tự đâm đầu vào chỗ chết thì đã không có chuyện ngày hôm nay”, Mục Hàn nhìn quanh tất cả mọi người.

“Cậu nói bậy gì đấy?”, Ngô Tâm Ưu tức giận nói.

“Anh Ba dẫn người đến náo loạn khách sạn năm sao Sở Bắc, đòi Nhã Hiên năm mươi triệu tệ, cháu nghĩ các vị đang ngồi đây đều hiểu rõ chuyện này là sao”.

Mục Hàn cười nhạt nói: “Nhã Hiên vì không muốn làm lỡ tiến độ công trình mà đến ngân hàng Sở Bắc vay tiền của Chủ tịch Lưu, mọi người không những không dang tay giúp đỡ mà còn giậu đổ bìm leo, đây là tác phong của người nhà họ Tần các người sao?”

Mục Hàn vừa nói vậy, đám người Tần Phiêu lập tức không hó hé lời nào nữa.

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Không ngờ âm mưu của bọn họ lại bị Mục Hàn vạch trần.

“Là bọn tao làm thì đã sao?”, Tần Phiêu gào lên: “Nếu không phải cả nhà chúng mày dòm ngó sản nghiệp của nhà họ Tần, bọn tao cũng không đưa ra hạ sách này! Tao nghe nói chúng mày đánh con trai của Lưu trọc bị tàn phế, ông ta sẽ không tha cho chúng mày đâu!”

“Chúng mày yên tâm, đợi sau khi chúng mày chết đi, ngày này năm sau cả nhà tao sẽ đốt giấy cho chúng mày!”

Bình luận

Truyện đang đọc