ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 274: Hóa ra là nhà họ Đường đứng đằng sau

“Mọi thứ đã thu xếp xong chưa?”

Trụ sở chi nhánh của tập đoàn Tam Hưng ở Sở Bắc.

Phác Thành Kim hỏi Dương Tông Hoàn.

“Ông Phác, yên tâm đi!”, Dương Tông Hoàn nheo mắt cười nói: “Lúc đó có khoảng mười mấy sinh viên, bao gồm bạn học Chu trong đó, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, dưới uy quyền của chúng ta, bọn họ sẽ không nói năng lung tung đâu, tất cả những gì bất lợi đều chĩa vào chồng của Lâm Nhã Hiên!”

“Tốt lắm!”, Phác Thành Kim gật đầu nói: “Tôi muốn vụ án này trở thành vụ án đầy đủ chứng cứ, khiến chồng của Lâm Nhã Hiên không có cách nào trở mình!”

“Người phụ nữ ngu xuẩn chết tiệt này, lại dám từ chối tôi ngay trước mặt, tôi phải cho cô ta biết hậu quả!”

“Đúng rồi, Sở Cảnh sát đã hành động chưa?”

“Đã hành động rồi”, Dương Tông Hoàn nói: “Tin rằng không bao lâu nữa, Lâm Nhã Hiên sẽ chủ động đến cầu xin ông Phác!”

“Rõ ràng đám bạn học này đã bị người khác đánh tiếng trước”, lúc Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đang nghi hoặc, Mục Hàn lên tiếng: “Xem ra, tốc độ của đối phương rất nhanh!”

“Vậy phải làm sao đây?”, khuôn mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ lo lắng: “Nếu như người của Sở Cảnh sát đến, bọn họ lại đưa ra lời khai giả thì anh phải ngồi tù sao?”

“Vừa hay!” Lâm Thù Nhi cười khúc khích: “Mục Hàn ngồi tù rồi, chị có thể gả cho người khác”.

“Tìm một người đàn ông tốt gấp trăm lần Mục Hàn!”

“Em ủng hộ!”, Tư Đồ Doãn Nhi lập tức vỗ tay: “Đợi anh rể ra tù rồi, em lại gả cho anh rể!”

“Đi ra ngoài đi!”, thấy phản ứng của hai cô nhóc này, Lâm Nhã Hiên không khách khí nói: “Nói lung tung cái gì vậy, chị và Mục Hàn sẽ không ly hôn đâu!”

“Vợ à, em không cần lo lắng, anh sẽ không sao”, Mục Hàn an ủi.

Khi mấy người họ đang nói chuyện, một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến.

Vài người mặc trang phục cảnh sát bước xuống, đi đến bên cạnh Mục Hàn.

Viên cảnh sát dẫn đầu bước tới bên cạnh Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích, bây giờ chúng tôi tiến hành bắt giữ anh, đây là lệnh bắt giữ!”

Cảnh sát nói xong liền ra lệnh cho cấp dưới tiến lên áp giải Mục Hàn.

Vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh: “Tôi đi cùng các anh!”

Mục Hàn đi với những viên cảnh sát này đến Sở Cảnh sát, vào phòng thẩm vấn.

Điều khiến Mục Hàn bất ngờ là những viên cảnh sát này không tiến hành thẩm vấn bình thường, mà có vài người vây quanh, trên tay đều cầm gậy, trong tư thế chuẩn bị đánh Mục Hàn.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người bước vào.

Không ngờ lại là Phác Ân Thái.

Lúc này ngoại trừ tấm băng quấn chặt trên đùi, Phác Ân Thái đâu còn dáng vẻ yếu đuối trong bệnh viện.

Phác Ân Thái lê cái chân bị thương, tập tễnh bước tới.

“Không ngờ đúng không?”, khuôn mặt Phác Ân Thái tỏ vẻ tự đắc: “Ranh con, cuối cùng hôm nay mày cũng rơi vào tay tao”.

Nhìn thấy những viên cảnh sát vô cùng bình tĩnh khi thấy Phác Ân Thái đến, rõ ràng bọn họ đều cùng một giuộc.

“Cậu là người nước Bổng mà có thể thuận lợi bước vào Sở Cảnh sát vậy sao?”, Mục Hàn cũng hết sức bất ngờ.

“Dù sao mày cũng đã là thức ăn trên đĩa, là thịt trong bát của tao rồi, tao không ngại nói cho mày biết, phía sau tập đoàn Tam Hưng của bọn tao có nhà họ Đường ở Sở Bắc chống lưng, dù có là tập đoàn Phi Long thì bọn tao cũng chẳng xem ra gì”, Phác Ân Thái nói.

“Thì ra nhà họ Đường đứng đằng sau!”, cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu ra.

“Không chỉ có mày mà cả vợ của mày, chắc chắn cũng sẽ vì việc mày bị bắt mà đến cầu xin bố tao”, Phác Ân Thái cao ngạo liếc xéo Mục Hàn: “Nói không chừng lúc này, vợ của mày đang ở trên giường của bố tao rồi đấy!”

Phác Ân Thái nói không sai.

Sau khi Mục Hàn bị bắt, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.

Cuối cùng cô vẫn gọi điện cho Phác Thành Kim.

Phác Thành Kim thầm đắc ý đưa ra điều kiện cũ.

Lâm Nhã Hiên vì muốn cứu Mục Hàn, nên đành cắn răng đồng ý.

Bây giờ cô đang trên đường đến tập đoàn Tam Hưng.

“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị gạch tên khỏi Sở Bắc!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

“Mày vẫn nên thức tỉnh đi! Nghĩ tới tình cảnh của bản thân mình trước đi đã!”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm, dặn dò mấy viên cảnh sát: “Các anh cảnh sát, còn đợi gì nữa, ra tay đi!”

Mấy viên cảnh sát bước lên trước, vung cây gậy trong tay tấn công Mục Hàn.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Gần như trong chốc lát, mấy viên cảnh sát đã bị Mục Hàn quật ngã xuống đất.

“Mày!”, Phác Ân Thái bỗng sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy điện thoại ra, tay run rẩy bấm số: “Alo, Cục… Cục trưởng Tào, trong phòng thẩm vấn có phạm nhân tấn công cảnh sát!”

Kết thúc cuộc gọi, Phác Ân Thái liếc nhìn Mục Hàn: “Mày có gan thì đừng đi, đợi Cục trưởng Tào đến!”

“Được, tôi đợi Cục trưởng Tào đến!”, khuôn mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh.

Chẳng mấy chốc, Cục trưởng Tào đã dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy đến.

“Cục trưởng Tào, là hắn!”, Phác Ân Thái lập tức chỉ tay vào Mục Hàn: “Hắn tấn công cảnh sát, mau chóng bắt hắn lại!”

“Hả?”, Cục trưởng Tào vô thức liếc nhìn Mục Hàn, đột nhiên rùng mình kinh sợ.

Trong lòng ông ta không khỏi ngạc nhiên, trời ơi, lũ khốn này gây ra chuyện gì thế này, sao lại bắt vị này đến đây chứ?

Bởi vì tiệc chào mừng đại thống soái sắp diễn ra, nên tất cả các quan chức cấp cục trưởng đều đã nhìn thấy bức ảnh của đại thống soái.

Hơn nữa, Thống đốc Sở Bắc còn đặc biệt dặn dò, hiện giờ đại thống soái đang cải trang vi hành.

“Bắt người!”, Cục trưởng Tào vẫy tay.

Cảnh sát phía sau lập tức hành động, nhưng lại bắt giữ Phác Ân Thái.

“Này, Cục trưởng Tào, ông bắt nhầm người rồi!”, Phác Ân Thái lập tức kêu gào.

“Người bị bắt là cậu!”, Cục trưởng Tào khịt mũi, nhìn chằm chằm Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Phác Ân Thái, cậu đúng là một con chó mắt mù, cậu có biết rằng cậu đã đắc tội với ai không?”

“Dù hắn có người chống lưng thì liệu có thể lớn hơn Đường Bắc Sơn không?”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm: “Cục trưởng Tào, ông phải hiểu rằng, sau lưng tập đoàn Tam Hưng chúng tôi là người giàu có nhất Sở Bắc – Đường Bắc Sơn!”

“Đường Bắc Sơn?”, Cục trưởng Tào cười khẩy chế nhạo: “Người giàu có nhất Sở Bắc đứng trước mặt người này, thậm chí còn không bằng một con kiến”.

 

“Nghe tôi nói đây, vị này là đại thống soái của nước Hoa Hạ chúng ta, người đứng dưới một người nhưng đứng trên mười nghìn người!”

“Cậu ức hiếp bạn gái của đại thống soái trong khuôn viên trường học, còn trả đũa, vu cáo cho đại thống soái, cuộc đời của cậu coi như kết thúc rồi!”

“Hắn là đại thống soái ư?”, khuôn mặt Phác Ân Thái đầy vẻ kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”

“Báo cáo Cục trưởng Tào!”, lúc này, một viên cảnh sát vội vàng chạy tới, không quan tâm đến việc lau mồ hôi trên trán: “Thống đốc và phó thống đốc đều đến rồi!”

“Chắc chắn bọn họ đến đây vì chuyện của đại thống soái!”, Cục trưởng Tào trở nên căng thẳng.

Xét cho cùng, để một người đường đường là đại thống soái trở thành tội phạm tình nghi, xuất hiện trong phòng thẩm vấn, đối với Cục trưởng Tào mà nói là một sơ suất cực lớn.

“Tôi xin kính chào đại thống soái!”, Thống đốc tòa thị chính và những người khác lần lượt bước vào, đồng loạt chào hỏi Mục Hàn.

“Hắn là đại thống soái thật sao?”, nhìn thấy nhiều vị lãnh đạo thành phố trên ti vi đang bày tỏ sự kính trọng với Mục Hàn như vậy, trong đầu Phác Ân Thái chỉ còn một ý nghĩ: “Xong rồi, xong rồi, tất cả kết thúc rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc