ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 346: Trêu đùa với Thái Húc Côn

Trải qua vô số sự việc lần này, thêm cả chuyện phim chiếu mạng thắng lớn, không những khiến Giải trí Thiên Thành toàn thắng trong cuộc đọ sức với Thái Húc Côn, mà còn có thể quảng bá được cho tên tuổi của hai diễn viên mới là Hoàng Tiểu Minh và Lư Ly, giúp danh tiếng của Giải trí Thiên Thành tạo được tiếng vang trong giới giải trí.

Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào khả năng mưu lược của Mục Hàn.

Nghe Mục Hàn nói để anh xử lý chuyện của Thái Húc Côn, Lâm Nhã Hiên không chút do dự, lập tức gật đầu nói: “Được, mấy người Thái Húc Côn này giao cho anh nhé!”

“Em còn có những chuyện khác cần phải làm!”

Lâm Nhã Hiên bước ra khỏi phòng làm việc.

Mục Hàn lập tức gọi điện thoại dặn dò bảo vệ: “Anh hỏi bọn họ xem muốn tìm Tổng giám đốc Lâm để làm gì?”

Sau đó, bảo vệ chuyển lời Mục Hàn nói cho đám người kia.

“Chúng tôi định quay lại Giải trí Thiên Thành, hi vọng Tổng giám đốc Lâm sắp xếp hợp đồng cho chúng tôi”, Thái Húc Côn nói thẳng.

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh coi Giải trí Thiên Thành là vườn rau nhà mình đấy à?”, Mục Hàn bắt bẻ.

“Dù sao chúng tôi cũng là những diễn viên hàng đầu của Giải trí Thiên Thành, mà tôi lại có cả trăm triệu fans, tôi có thể quay về là đã nể mặt mấy người lắm rồi, đừng có mà không biết quý trọng như vậy!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Thái Húc Côn không nhịn được mà phát cáu.

“Ôi, thể diện anh cũng đáng giá ghê nhỉ!”, Mục Hàn châm biếm: “Nếu thể diện của anh đáng giá như vậy, còn có hơn trăm triệu fans thì sao doanh thu phòng vé lại thảm hại thế?”

“Anh!”, Thái Húc Côn nhất thời không biết phải đáp trả như nào, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Hôm nay chúng tôi muốn quay lại, anh không giữ chân bọn tôi thì chính là tổn thất của mấy người, sau này mấy người đừng hối hận!”

“Tuyệt đối sẽ không hối hận!”, Mục Hàn hờ hững nói: “Các vị, đi thong thả, không tiễn!”

“Húc Côn, anh đừng kích động!”, thấy Thái Húc Côn muốn cãi nhau với Mục Hàn, Hồng Chân Ảnh và Chương Minh không ngồi yên được nữa.

Hai người vội vàng kéo Thái Húc Côn sang một bên, hết lời khuyên ngăn.

“Đừng kích động, kích động là ma quỷ!”, Chương Minh nói: “Chúng ta đến để giảng hòa chứ không phải để cãi nhau”.

“Đúng vậy!”, Hồng Chân Ảnh cũng phụ họa theo: “Đàn ông con trai biết co biết duỗi, hôm nay chúng ta chịu khuất phục, sau này sẽ có vô số cơ hội để tìm lại ánh hào quang!”

Nghe hai người khuyên bảo, lúc này, cảm xúc của Thái Húc Côn mới bình ổn trở lại.

Thái Húc Côn bước đến trước mặt Mục Hàn, nói: “Xin lỗi, vừa nãy tâm trạng tôi hơi kích động, có chỗ nào không phải thì xin anh bỏ qua cho!”

“Nhưng chúng tôi thành tâm thành ý muốn trở về Giải trí Thiên Thành, công hiến cho sự phát triển của Giải trí Thiên Thành!”

“Có quỷ mới tin lời của anh!”, Mục Hàn thầm nghĩ trong lòng.

Tiếp đó lại nói: “Vậy anh bày tỏ sự thành tâm thành ý của bản thân như thế nào đây?”

Thái Húc Côn nghe xong thì cảm thấy hơi mơ hồ.

Hồng Chân Ảnh lập tức ghé vào tai Thái Húc Côn thì thầm một hồi.

Thái Húc Côn gật đầu, sau đó cúi người xuống trước mặt Mục Hàn, nói: “Anh xem thế này được không?”

“Chỉ thế này thôi sao?”, Mục Hàn bĩu môi, khinh thường nói: “Thành ý như này thì chưa đủ”.

Thái Húc Côn nghĩ ngợi một lúc, lại cúi người, hơn nữa còn gập lưng xuống sâu hơn: “Thế này đủ hay chưa?”

“Vẫn không được!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Nếu không bày tỏ được thành ý thật sự thì chi bằng mấy người hãy đi đi”.

Thái Húc Côn hơi mất kiên nhẫn, hỏi: “Thế anh nói đi, như thế nào mới là có thành ý?”

“Anh thử nói xem”, Mục Hàn cười đáp: “Toàn bộ mấy người quỳ xuống xin lỗi tôi công khai mới có thể bày tỏ được thành ý của bản thân ở mức độ cao nhất!” Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!

“Cái gì? Quỳ xuống xin lỗi?”, Thái Húc Côn sa sầm mặt mũi.

“Thế nào? Không làm được à?”, Mục Hàn nói: “Vậy thì xin mời mấy người rời khỏi đây!”

“Đợi đã!”, Thái Húc Côn nghiến răng nghiến lợi, dường như đã hạ quyết tâm, kiên định nói: “Tôi quỳ!”

Nói xong, Thái Húc Côn quỳ thẳng xuống.

Hơn nữa còn nói với mấy người Hồng Chân Ảnh: “Mấy người còn ngây ra đấy làm gì? Quỳ xuống hết cho tôi!”

Hồng Chân Ảnh, Chương Minh và mấy diễn viên phụ đều cùng nhau quỳ xuống.

“Biểu hiện cũng coi như tạm được”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng mấy người cho rằng thế này là xong rồi sao?”

“Quỳ vẫn chưa đủ, quỳ xuống rồi thì nên làm gì nhỉ?”

“Dập đầu lạy tôi đi!”

Thái Húc Côn lại nuốt giận vào trong, dập đầu lạy Mục Hàn.

Hồng Chân Ảnh, Chương Minh và mấy diễn viên phụ cũng đồng loạt làm theo.

Bởi vì cảnh tượng quỳ lạy tập thể này vô cùng bắt mắt nên đã thu hút không ít người qua đường dừng lại xem.

Rất nhiều người còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này và tung lên mạng, nhanh chóng khiến dư luận chấn động một phen.

Ngay cả người qua đường cũng chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Thái Húc Côn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Thái Húc Côn cảm thấy bị sỉ nhục như thế.

Sau khi dập đầu liên tiếp mười lần, trên trán Thái Húc Côn còn xuất hiện cả vệt máu.

Thái Húc Côn cảm thấy đầu óc choáng váng nói với Mục Hàn: “Đã đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi!”, Mục Hàn cười ha ha nói: “Mấy người rất nghe lời, tôi vô cùng hài lòng với biểu hiện của mấy người!”

“Nếu đã như vậy thì mau cho chúng tôi vào gặp mặt Tổng giám đốc Lâm đi chứ?”, Thái Húc Côn mừng rỡ.

“Ai nói Tổng giám đốc Lâm sẽ gặp mặt mấy người?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, lộ ra một đường cong kỳ dị: “Tôi hài lòng với biểu hiện của mấy người, nhưng Tổng giám đốc Lâm thì vẫn chưa nói gì cả!”

“Mày chơi tao à?”, Thái Húc Côn lập tức nổi giận: “Lâm Nhã Hiên đâu, tôi muốn gặp Lâm Nhã Hiên!”

“Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc Lâm đã rời công ty từ lâu rồi”, Mục Hàn thong thả nói: “Vậy nên, anh tìm cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì”.

“Khốn nạn!”, Thái Húc Côn tức giận nói: “Lâm Nhã Hiên, người phụ nữ như cô quá là ác độc, cô lừa bọn tôi quỳ lạy, chúng tôi phải tới Cục Cảnh sát tố cáo cô tội lừa đảo!”

 

“Đợi đã người anh em!”, nghe Thái Húc Côn nói vậy, Mục Hàn nhếch miệng cười: “Người lừa gạt anh hình như không phải Tổng giám đốc Lâm mà là tôi chứ nhỉ! Anh muốn báo án thì cũng phải tìm tôi đây này!”

“Tuy nhiên, anh tìm tôi cũng vô dụng!”

“Tôi không phải lãnh đạo cấp cao của Giải trí Thiên Thành, càng không phải nhân viên của Giải trí Thiên Thành, tôi lừa mấy người quỳ xuống thì cũng lừa rồi, anh còn có thể làm gì được tôi?”

“Cái gì?”, Thái Húc Côn liền biến sắc.

Nghĩ lại thì Mục Hàn thật sự rất lạ mắt, trước đây họ chưa từng gặp ở Giải trí Thiên Thành.

Bị một người chẳng liên quan đến Giải trí Thiên Thành chơi một vố, dù có báo án thì căn bản cũng không làm gì được Giải trí Thiên Thành và Lâm Nhã Hiên.

Ngược lại bản thân còn thấy nhục nhã nhiều hơn.

Vừa nghĩ tới đây, Thái Húc Côn giận đến mức nôn ra máu.

Nhìn thấy Thái Húc Côn nôn ra máu rồi ngất đi, mấy người Hồng Chân Ảnh liền hoảng sợ, vội vàng đưa hắn vào bệnh viện.

Sau khi mấy người Thái Húc Côn rời đi, khóe miệng Mục Hàn nhếch lên lẩm bẩm: “Hai ngày nữa là ngày giỗ của Mục Nam rồi, mà hai bố con Mục Nhật Thiên vẫn có tâm tư đấu đá với mình, xem ra mình phải nhắc nhở hai bố con họ một chút thôi!”

“Một số món nợ máu phải trả bằng máu”.

Bình luận

Truyện đang đọc