ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 545 – Thực tế là một tên lính đào ngũ

“Cháu cũng thấy khó hiểu”, Sở Chí Minh nhíu mày: “Hơn nữa, Henry giống như mất tích vậy, hoàn toàn không tìm được bất kỳ tung tích gì!”

“Haizz!”, lúc này Sở Chí Bình ở bên cạnh nói: “Mọi người nói xem, có phải là Henry đi giết Mục Hàn, nhưng lại bị Mục Hàn giết rồi không?”

“Sao có thể chứ?”, Sở Chí Minh liền lắc đầu nói: “Mục Hàn biết chút võ thuật, đối phó với người bình thường có lẽ không thành vấn đề. Nhưng Henry là ai chứ? Vua sát thủ Châu Âu, không những bản lĩnh cao cường, hơn nữa thứ hắn mang theo đều là vũ khí nóng, còn có thể bị người bình thường như Mục Hàn giết sao?”

Sở Chí Minh vừa phân tích như vậy, thì Sở Chí Bình không nói thêm gì nữa.

Những người khác thì rơi vào trầm tư, suy nghĩ sâu xa.

Có thế nào bọn họ cũng không hiểu nổi, đường đường là vua sát thủ Châu Âu, ám sát một người bình thường bé nhỏ, sao lại thất bại chứ?

“Ông nghĩ ra rồi”, một lát sau, Sở Nhậm Hành nói: “Kiểu tình hình này chỉ có một khả năng, đó là đại thống soái ra tay rồi!”

“Đại thống soái?”, người khác đều lập tức đứng thẳng lộ vẻ xúc động.

“Mọi người nghĩ kỹ xem, kiểu sát thủ cấp bậc như vua sát thủ Châu Âu vào biên giới Hoa Hạ, lẽ nào đại thống soái không hay biết gì sao?”, Sở Nhậm Hành phân tích: “Chắc chắn là Henry nhập cảnh đã chọc giận đại thống soái, hơn nữa đúng lúc đại thống soái đang ở tỉnh, đương nhiên đại thống soái sẽ ra tay, giải quyết Henry”.

“Đừng nhìn Henry nổi tiếng, được gọi là vua sát thủ Châu Âu mà lầm, Hoa Hạ chúng ta được gọi là cấm địa của lính đánh thuê và sát thủ, không phải nơi người ngoài tùy tiện gì cũng có thể muốn đến là đến”.

“Đại thống soái ra tay, Henry cũng khó thoát khỏi cái chết!”

“Gia Chủ, ông nói như vậy bọn cháu đã hiểu rồi”, Sở Chí Minh thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn không phục: “Nhưng vận may của tên Mục Hàn này cũng tốt quá rồi đấy, vậy mà lại gặp được chuyện tốt này!”

“Xem ra trước mắt chúng ta không nên hành động nữa”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ, nói: “Dẫu sao, buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc sắp tới tổ chức, cộng thêm đại thống soái cũng ở tỉnh, một khi chúng ta đối phó với Mục Hàn, ảnh hưởng đến đại thống soái sẽ khiến đại thống soái không có thiện cảm với nhà họ Sở ở Đông Hải của chúng ta”.

“Cho nên cứ tạm thời để tên Mục Hàn này sống tiếp đi!”

“Nhưng chung quy Mục Hàn cũng là một tai họa ngầm!”, Sở Chí Minh nói.

“Vậy cũng hết cách”, Sở Nhậm Hành nghiêm mặt nói: “Kiểu thời khắc quan trọng bây giờ, hy vọng tên nhóc đó an phận chút, đừng lôi kéo bất cứ quan hệ gì với nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta nữa”.

“So với tai họa ngầm như Mục Hàn, thì vết thương ở chân của Sở Chí Hằng càng là mối tai họa ngầm lớn hơn”.

Sở Chí Hằng là con trưởng nhánh chính của nhà họ Sở ở Đông Hải, mặc dù trước mắt vị trí người thừa kế gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải vẫn chưa quyết định, nhưng theo quy tắc, phải dùng thân phận con trưởng nhánh chính tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.

Có điều, Sở Chí Hằng này cũng không yên phận.

Tháng trước trêu đùa con gái nhà lành, không ngờ chồng người ta là con nhà võ, không phân biệt nặng nhẹ đã đánh chân hắn bị thương, nằm ì mãi trên giường.

Cho dù là bác sĩ giỏi nhất Đông Hải cũng bó tay hết cách.

Nếu đến lúc đó chân Sở Chí Hằng khập khiễng tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, sẽ khiến nhà họ Sở ở Đông Hải rất mất mặt.

“Gia chủ, cháu nghe nói Từ Hồi Xuân – thần y trong quân đội đã đến tỉnh”, lúc này Sở Chí Minh nói: “Nghe nói Từ Hồi Xuân chuyên chữa các di chứng phức tạp khó xử lý, kiểu bị thương chân như anh cả, với Từ Hồi Xuân mà nói không tính là gì”.

“Suy cho cùng Từ Hồi Xuân đến đây, ngay cả khuôn mặt bị hủy hoại của Lư Vy cũng có thể chữa trị khỏi rồi”.

“Chữa khỏi khuôn mặt bị hủy hoại của Lư Vy rồi sao?”, Sở Nhậm Hành kinh ngạc kêu lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường: “Chữa cái gì mà chữa?

Chữa được cho Lư Vy, tiếp tục để Giải trí Thiên Thành ra vẻ ta đây à?”

“Thế này đi, cháu lại đến tỉnh một chuyến mời Từ Hồi Xuân đến cho ông, chữa vết thương chân cho anh cả của cháu!”

“Làm vậy không hay lắm nhỉ?”, Sở Chí Minh hơi khó xử: “Dẫu sao Từ Hồi Xuân cũng là thần y trong quân đội, nghe nói từng cứu mạng đại thống soái nhiều lần, nếu chúng ta cố mời, sợ là đối phương sẽ không đồng ý đâu!”

“Thần y trong quân đội thì đã làm sao?”, Sở Nhậm Hành nói: “Không phải vẫn ngoan ngoãn nghe theo lệnh của cấp trên sao?”

Sở Nhậm Hành liếc nhìn Sở Chí Minh: “Lẽ nào cháu quên anh họ Sở Chí Toàn của cháu rồi hả?”

“Đúng nhỉ!”, trong nháy mắt Sở Chí Minh đã phản ứng lại, miệng nở nụ cười tươi: “Anh họ Chí Toàn là tướng quân của quân đoàn Côn Luân, trợ thủ đắc lực của đại thống soái, Từ Hồi Xuân không thể không nể mặt!”

“Thế này đi”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ rồi nói: “Ông lấy danh nghĩa của Chí Toàn anh họ của cháu, ra lệnh cho Từ Hồi Xuân bảo ông ta mau chóng đến Đông Hải, chữa trị vết thương chân cho anh cả của cháu!” Một nơi khác. Sau khi trải qua vụ tập kích bất ngờ của Henry tối qua, Từ Hồi Xuân không kịp lên chuyến bay.

Cho nên chậm trễ mãi đến chiều hôm nay.

Mục Hàn vẫn đích thân tiễn Từ Hồi Xuân lên máy bay.

Nhưng lúc này có người đưa cho Từ Hồi Xuân một tờ giấy.

Từ Hồi Xuân mở tờ giấy ra xem, không khỏi thích thú.

Mặt Mục Hàn đầy vẻ tò mò, dò hỏi: “Chuyện gì mà cười vui thế?”

Từ Hồi Xuân đưa tờ giấy cho Mục Hàn: “Đại ca, cậu tự xem đi”.

Mục Hàn cầm tờ giấy xem, chỉ thấy phía trên viết: Sở Chí Toàn – tướng quân của quân đoàn Côn Luân dưới quyền đại thống soái ra lệnh cho Từ Hồi Xuân lập tức mau đến Đông Hải, trị thương cho Sở Chí Hằng – cậu chủ của nhà họ Sở.

“Sở Chí Toàn – tướng quân của quân đoàn Côn Luân?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày: “Người này là ai thế?”

Trong quân đội Hoa Hạ có rất nhiều tướng quân cấp cao, Mục Hàn đều không nhớ được hết, nhưng quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của Mục Hàn, mỗi một người trong đó, Mục Hàn đều vô cùng quen thuộc.

Duy chỉ có Sở Chí Toàn này là Mục Hàn hoàn toàn không có ấn tượng gì.

“Ha ha!”, Từ Hồi Xuân bật cười, nói: “Đại ca à, tôi biết Sở Chí Toàn này!”

“Bởi vì tôi từng trị thương cho cậu ta, cho nên có ấn tượng vô cùng sâu sắc”.

“Người này không phải là tướng quân của quân đoàn Côn Luân gì đâu, mà là một tên lính đào ngũ, suýt nữa đã làm phản đầu quân cho quân địch, tiết lộ bí mật quân sự của quân ta, vẫn may được chúng tôi bắt giữ kịp thời, bây giờ đang bị nhốt trong nhà giam do một đại đội dưới trướng quân đoàn Côn Luân canh giữ”.

“Bởi vì chúng ta đối xử với phạm nhân cũng coi như là nhân từ, mỗi năm Sở Chí Toàn đều có thể gửi một bức thư về nhà”.

“Thì ra là như vậy”, trong nháy mắt Mục Hàn chợt hiểu ra, liền gật đầu nói: “Chắc chắn là Sở Chí Toàn viết thư nói dối với người nhà rồi, nói anh ta làm lính ở quân đoàn Côn Luân, sau đó nhà họ Sở ở Đông Hải tin là thật, cho rằng Sở Chí Toàn là tướng quân của quân đoàn Côn Luân, còn trở thành trợ thủ đắc lực của tôi!”

“Đúng vậy! Nhà họ Sở ở Đông Hải bị lừa mà chẳng hay biết gì”, Từ Hồi Xuân lắc lư tờ giấy trong tay, nói một cách châm chọc: “Có điều, đại ca à, ‘mệnh lệnh’ này làm sao đây?”

“Tôi có cần thực hiện không?”

“Tôi sợ nếu không thực hiện, ‘tướng quân Sở Chí Toàn’ sẽ trừng phạt tôi mất!”

“Ông cứ mặc kệ anh ta”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Thế này, tôi gửi lại một bức thư cho nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Còn ông, tiếp tục về chiến khu biên giới”.

Thế là, sau khi Từ Hồi Xuân lên máy bay trở về chiến khu biên giới, thư của Mục Hàn cũng gửi đến nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Thần y Từ nói thế nào?”, Sở Nhậm Hành vội dò hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc