ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 733: Dương Yêu Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần

Lúc này ở tỉnh.

Bên trong khu nhà chiến khu.

Mục Hàn và tứ đại chiến thần, vây quanh máy tính của Hoàng Điểu.

Trên màn hình máy tính hiện ra một biểu đồ rađa, với nhiều điểm dày đặc trong khu vực, đại diện cho những cao thủ của thế lực nước ngoài phái đến.

Vì Mục Hàn bảo tứ đại chiến thần nới lỏng việc nhập cảnh nên những cao thủ nước ngoài này ùn ùn kéo đến, toàn bộ đều tràn vào tỉnh.

Bây giờ, xung quanh tỉnh có không ít cao thủ nước ngoài ẩn nấp.

Trong số đó bao gồm cả một trăm cao thủ của bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong.

Thậm chí còn có không ít người có sức mạnh không thua kém gì cao thủ cấp cao của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

Hoạt động ngầm của tỉnh dần lộ rõ.

Cho thấy rằng, vị trí trung tâm rađa, các điểm dày đặc trong màn hình máy tính ngày càng nhiều.

“Hừ!”, nhìn thấy những thứ này, Mục Hàn cười khẩy nói: “Tôi bặt vô âm tin đã sáu năm, những thế lực nước ngoài này hiển nhiên đã quên ban đầu tôi làm thế nào khiến bọn họ bị đánh tan tác”.

“Chúng ta nới lỏng việc nhập cảnh, đám người này còn cho rằng là việc mừng mà buông lỏng phòng thủ”, Hoàng Điểu mỉm cười, nói: “Bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt mà mặc kệ tai họa”.

“Sai!”, Quỳ Ngưu cười khanh khách, lắc ngón tay: “Đây gọi là chúng ta sắp đóng cửa đánh chó!”

“Nếu đã đến rồi, vậy thì ở lại Hoa Hạ hết đi, đừng bao giờ rời khỏi đây nữa”, Mục Hàn không khỏi híp mắt.

Mặc dù về chiến lược khinh thường kẻ địch, nhưng về chiến thuật Mục Hàn vẫn vô cùng xem trọng.

Mục Hàn đặc biệt dặn dò Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên, bảo bọn họ khoảng thời gian này đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong nhà.

Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên cũng cảm nhận được rõ ràng, gần đây ở tỉnh thường xuyên có các gương mặt lạ đến.

Nhất là rất nhiều người da màu.

Mỗi ngày những người này đều ngồi xổm trông chừng, mục tiêu là Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.

Hy vọng tìm thời cơ thích hợp, đưa hai người bọn họ đi.

Không chỉ như thế, ở sân bay quốc tế của tỉnh, ngày nào cũng có không ít người nước ngoài tới lui.

Mặc dù bọn họ đều ngụy trang thành thương nhân, hoặc nhân vật khác, nhưng suy cho cùng vẫn là lính đánh thuê và sát thủ, trên người tản ra một loại sát khí không che giấu được.

Một chuyến bay đến từ thủ đô chậm rãi đáp xuống.

Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi cùng nhau, bước xuống từ thang treo.

Lần trở lại tỉnh này để đảm bảo không sơ hở, Diệp Chính Đạo dẫn thêm mười tên bảo vệ đứng đầu mười gia tộc ở thủ đô.

Mười tên bảo vệ đứng đầu này sinh ra ở Đông Nam, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện ma quỷ của tổ chức sát thủ, ai nấy đều là người xuất sắc nhất trong số người xuất sắc.

Lần này, Diệp Chính Đạo dự định thẳng tay giết chết Mục Hàn.

Dẫu sao lần trước bị Mục Hàn đánh sưng mặt khiến một cậu chủ đứng thứ hai trong TOP cậu chủ ở thủ đô như hắn mất hết mặt mũi.

Mà nhà họ Mục thủ đô lên tiếng, tuyên bố mọi hành động của Mục Hàn không liên quan đến nhà họ Mục, sống chết mặc kệ, điều này khiến Diệp Chính Đạo càng thêm kiên định phải quyết tâm tiêu diệt Mục Hàn.

Có điều vừa xuống máy bay, Diệp Chính Đạo đã phát hiện bầu không khí xung quanh hơi khác thường.

Chuyến bay đến tỉnh hôm nay dường như có rất nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Điều quan trọng nhất là mặc dù những người nước ngoài ai nấy đều mặc vest giày da, bộ dạng quái gỡ, nhưng trong mắt đều mang theo sát khi mãnh liệt.

Nhất là một vài người nước ngoài trên mặt còn có vết sẹo.

Hiển nhiên là không ăn khớp với toàn thân áo vest giày da của bọn họ.

“Cậu chủ Diệp, ở đây hơi kỳ lạ nhỉ”, lúc này một trong số những tên bảo vệ đi đến bên cạnh Diệp Chính Đạo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở tỉnh có không ít cao thủ nước ngoài đến, không biết là tại sao?”

Mười tên bảo vệ này của Diệp Chính Đạo đều là cao thủ đứng đầu.

Vừa liếc nhìn đương nhiên có thể nhìn ra hơi thở nguy hiểm trên người những tên sát thủ nước ngoài kia.

“Đúng đó, tôi cũng cảm nhận được”, một tên bảo vệ khác cũng đến gần: “Không biết đã xảy ra biến cố gì, nhiều cao thủ nước ngoài đều tập trung ở tỉnh như vậy!”

“Hơn nữa tôi cảm nhận được, sức mạnh của rất nhiều cao thủ nước ngoài đều vượt xa chúng tôi”.

Mấy tên bảo vệ còn lại cũng có cảm nhận y hệt.

Lúc đám người Diệp Chính Đạo đi về phía cổng, thì một nhóm người nước ngoài đến.

Mỗi người bọn họ đều có vẻ mặt quỷ dị, lúc đi qua đám người Diệp Chính Đạo thậm chí còn liếc nhìn bọn họ với ý sâu xa, khiến trên dưới bọn họ đều có cảm giác sởn gai ốc.

“Lại thêm một đám cao thủ!”, lần này ngay cả Diệp Chính Đạo cũng nghi ngờ: “Một nơi khỉ ho cò gáy cỏn con, có gì đáng để nhiều cao thủ nước ngoài tụ tập vậy chứ?”

“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?”, một tên bảo vệ trong số đó phân tích: “Cậu chủ Diệp, tôi nghe nói gần đây nước ngoài nhiều lần có biến động lạ, các thế lực lớn ồ ạt điều động nhân lực”.

“Có phải mục tiêu của bọn họ đang ở tỉnh không?”

“Ha ha!”, Diệp Chính Đạo tỏ vẻ khinh thường: “Một tỉnh lẻ khỉ ho cò gáy cũng đáng để các thế lực lớn nước ngoài để ý sao? Theo tôi thấy, dù bọn họ thật sự có mục tiêu với Hoa Hạ, cũng chỉ có thể là thủ đô, dưới chân thiên tử!”

Từ nhỏ sống ở thủ đô, nên hắn có một loại kiêu ngạo tự nảy sinh.

Ngoài thủ đô ra, hắn coi thường tất cả mọi nơi của Hoa Hạ.

Nghe Diệp Chính Đạo nói như vậy, những tên bảo vệ kia lập tức im lặng.

Bởi vì bọn họ đều hiểu tính của Diệp Chính Đạo.

“Nhưng anh Diệp à, nhiều cao thủ xuất hiện ở tỉnh như vậy, rõ ràng là không bình thường”, Dương Yêu Nguyệt ở bên cạnh nói.

“Mặc kệ bọn họ bình thường hay không, đều không liên quan đến chúng ta”, Diệp Chính Đạo bực bội hừ một tiếng, nói: “Mục tiêu chúng ta đến tỉnh là Mục Hàn, ngoài cái này ra thì quan tâm chuyện khác làm gì?”

“Cũng đúng”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.

Sau đó giơ tay lấy nón cói đội trên đầu xuống.

Nón cói này có lớp voan mỏng, cho nên lúc ở trong máy bay không ai có thể nhìn thấy gương mặt của Dương Yêu Nguyệt.

Sau khi lấy nón cói xuống, vẻ đẹp tuyệt sắc của Dương Yêu Nguyệt thoáng chốc đã thu hút không ít ánh mắt.

Vốn dĩ là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.

Cộng thêm việc cô ta chú tâm trang điểm, ước chừng phải mấy tiếng.

Phối hợp với bộ trang sức đắt tiền.

Bỗng chốc cô ta đã khiến người cả sân bay đều dừng chân ngắm nhìn.

Thậm chí có không ít đàn ông vừa đi đường vừa quay đầu, cuối cùng đâm đầu vào cột điện.

Cho dù như thế, những gã đàn ông này vẫn thấy vui vẻ.

Không chỉ đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy Dương Yêu Nguyệt trông rất xinh đẹp.

“Ôi, tôi chưa từng thấy khuôn mặt tinh xảo như vậy!”, một cô gái mặt đầy kích động lấy điện thoại ra, mở tính năng chụp ảnh, lưu lại hình ảnh Dương Yêu Nguyệt: “Tôi là phụ nữ mà cũng cảm thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp!”

“Cô ấy thật sự giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh!”

“Tôi từng gặp nhiều ngôi sao nữ rồi, những không ai có được khí chất như cô ấy!”

Một bên khác, hai cô bạn thân cũng xì xào bàn tán.

Nhìn thấy ánh mắt xung quanh đều tập trung lên người mình, Dương Yêu Nguyệt càng thêm kiêu ngạo hơn.

Là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô, từ nhỏ Dương Yêu Nguyệt đã có bộ dạng hoa nhường nguyệt thẹn.

Cô ta cũng thường thấy cảnh tượng mọi người chết mê chết mệt vì mình.

“Nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé!”, mặt Diệp Chính Đạo càng thêm đắc ý: “Nhìn thấy tiên nữ, ngay cả đi đường cũng không đi được!”

Bình luận

Truyện đang đọc