ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 778: Thua thì là thua thôi

Chẳng mấy chốc, đám người đã nhanh chóng trở nên thống nhất.

Toàn bộ đều ý kiến ủng hộ cho Lâm Nhã Hiên.

Chủ yếu là bởi hành động thay chồng ứng chiến của Lâm Nhã Hiên đã khiến cho đám người thích hóng chuyện này cảm động.

Trước kia, mọi người thường gửi thư từ rất xa, một tháng mới có thể liên lạc với nhau một lần. Phương tiện đi lại cũng rất chậm, một năm mới có thể gặp mặt một lần, thế nhưng tình cảm vợ chồng lại vô cùng vững chắc, đủ để một đời chỉ yêu đúng một người.

Thế nhưng hiện giờ, mạng internet vô cùng phát triển, phương tiện đi lại cũng rất nhanh, những người yêu nhau có thể gặp mặt chỉ trong phút chốc.

Tuy nhiên đây cũng là thời đại lên giường với nhau rồi cũng chưa chắc đã có kết quả.

Vợ chồng vốn là chim sống chung một rừng, tới khi đại nạn kéo đến thì mỗi người tự bay một phương.

Ngày nay ở Cục Dân chính, số lượng các cặp vợ chồng ly hôn còn nhiều hơn cả kết hôn.

Vợ chồng sống chung với nhau cũng không còn đơn thuần như khi trước.

Vậy nên hành động này của Lâm Nhã Hiên nhanh chóng được vô số người ủng hộ.

Khiến cho đám người thích hóng chuyện này càng thêm tin tưởng vào tình yêu.

Làn sóng âm thanh của đám người thích hóng chuyện cứ nối tiếp hết đợt này tới đợt khác, khiến cho Mục Sảng hơi khó xử.

Hắn nhìn Mục Thịnh Uy bằng ánh mắt dò hỏi.

“Vốn dĩ là thế gia số một Hoa Hạ, quy tắc của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra sự việc mạo danh để thay thế người khác”, Mục Thịnh Uy gật đầu, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, xét thấy cô là phụ nữ mà lại có lòng can đảm và bản lĩnh như vậy, Mục Thịnh Uy tôi sẽ phá lệ cho cô một lần, cho phép cô thay chồng thực hiện vụ cá cược một năm!”

Mục Thịnh Uy vừa dứt lời, đám người xung quanh đột nhiên vỗ tay nhiệt liệt.

Điều này khiến cho Mục Thịnh Uy vô cùng hưởng thụ.

Dù đồng ý để Lâm Nhã Hiên thay Mục Hàn ứng chiến sẽ mang tiếng ức hiếp phụ nữ, thế nhưng lại nhận được sự tán thưởng của đám người thích hóng chuyện, thi nhau khen ngợi Mục Thịnh Uy có tấm lòng bao la, không hổ là thế gia số một Hoa Hạ.

Đồng thời cũng tạo dựng được danh tiếng tốt cho bản thân mình.

Lâm Nhã Hiên khom lưng cảm ơn: “Cảm ơn gia chủ Mục!”

“Cô không cần phải cảm ơn tôi!”, Mục Thịnh Uy hừ một tiếng, nói bằng chất giọng lạnh lùng: “Có điều, Lâm Nhã Hiên, mấy lời răn đe chúng ta cũng phải nói thẳng ra trước mặt, ban đầu Mục Hàn lập ra vụ cá cược một năm với tôi đã từng khẳng định chắc nịch rằng nếu như thất bại sẽ cho nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi tuỳ ý xử lý, dù có là cái chết!”

“Hậu quả này, cô cũng phải gánh chịu y như thế”.

“Tôi tình nguyện gánh chịu”, Mục Thịnh Uy vừa nói dứt lời thì Lâm Nhã Hiên đã lập tức đáp lại.

“Đồng ý nhanh thật đấy!”, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Mục Thịnh Uy ra hiệu bằng ánh mắt với Mục Sảng.

Mục Sảng hiểu ý, sau đó tiến lên trước một bước, nói: “Lâm Nhã Hiên, chắc là cô cũng biết ban đầu nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi lập ra bốn tiêu chuẩn, chỉ cần vượt qua bất kỳ một trong số đó là coi như cô khiêu chiến thành công”.

“Ừ, tôi biết”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.

“Tốt!”, Mục Sảng nói: “Tiêu chuẩn thứ nhất chính là giới chính trị. Mục Nhất Vi là tiêu chuẩn của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi, hiện là thống đốc một vùng, chủ tịch tỉnh kiêm chức vụ đại sứ biên cương của Hoa Hạ. Cô có thể đạt tới thành tựu giống như vậy không?”

“Tôi không thể”.

Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.

“Tiếp theo, tiêu chuẩn thứ hai”, Mục Sảng tiếp tục nói: “Mục Hổ là tiêu chuẩn của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi, có thành tựu nổi bật trong giới quân sự, là thủ lĩnh của Thiên Sách Vệ dưới trướng đại thống soái, cô có thể đạt được thành tựu như vậy hay không?”

“Vẫn là không thể”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.

“Tiêu chuẩn thứ ba là về phương diện tôi luyện cá nhân”, Mục Sảng nhìn sâu vào mắt Lâm Nhã Hiên, nói: “Mục Phương là tiêu chuẩn của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi, là người có kinh nghiệm tôi luyện dày dặn nhất trong thế hệ trẻ tuổi, trước mắt đã được chọn tham gia trại huấn luyện Thần Long, được đại thống soái đích thân lựa chọn thăng chức vào quân đoàn Côn Luân”.

“Lâm Nhã Hiên, cô tự hỏi xem có thể thắng được Mục Phương hay không?”

“Tôi không thể”, Lâm Nhã Hiên vẫn lắc đầu như cũ.

“Được rồi, bây giờ nên đến với tiêu chuẩn thứ tư thôi”, Mục Sảng cười nói: “Lâm Nhã Hiên, cô cũng là một người phụ nữ thành đạt trong giới kinh doanh, vô cùng nổi tiếng ở tỉnh, vậy nên tôi chính là tiêu chuẩn của nhà họ Mục ở thủ đô trong giới kinh doanh!”

Nói tới đây, Mục Sảng tỏ ra kiêu ngạo: “Sản nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Mục ở thủ đô nhiều vô số, tất cả đều là những “gã khổng lồ”, sản nghiệp do Mục Sảng tôi đích thân quản lý thì còn nhiều không đếm xuể”.

“Tôi cũng sẽ không chèn ép cô, tránh cho việc người đời nói tôi ức hiếp cô!”

“Không cần phải lấy hết tất cả sản nghiệp dưới trướng ra để so với cô, tôi chỉ lấy Thịnh Uy Khống Cổ ra để đấu với cô thôi”.

Mục Sảng vừa dứt lời đã nhận được sự tán thưởng của đám người thích hóng chuyện.

Bọn họ đều giơ ngón tay cái lên ca ngợi Mục Sảng có bản lĩnh.

Là một người đàn ông kiểu mẫu.

Đương nhiên họ cũng tiện miệng trách mắng Mục Hàn – người đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mục Sảng dặn dò quản gia đi lấy số liệu thống kê của Thịnh Uy Khống Cổ.

Quản gia mang số liệu thống kê tới rất nhanh.

“Giá trị thị trường trước mắt của Thịnh Uy Khống Cổ là một nghìn tỷ tệ, nhân công dưới trướng hơn mười nghìn người, trong đó nhân tài cấp cao lên tới hơn một nghìn người, phạm vi nghiệp vụ liên quan đến đủ các ngành nghề như khách sạn, nhà hàng, vận tải,… Trước mắt đang kiểm soát mạch máu kinh tế của Đông Hải!”

“Bất cứ người nào đang sống ở Đông Hải cũng chịu ảnh hưởng của Thịnh Uy Khống Cổ, không có một ngoại lệ nào”.

Mục Sảng ngạo nghễ nói ra các số liệu thống kê.

Sau đó liền giơ tay ra hiệu với Lâm Nhã Hiên.

Sắc mặt của Lâm Nhã Hiên lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Mặc dù nói nền móng của tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành rất vững chắc, cộng thêm sự nỗ lực gần đây của Lâm Nhã Hiên, khiến cho doanh nghiệp dần đi vào nề nếp, thế nhưng khoảng cách so với Thịnh Uy Khống Cổ vẫn là rất lớn.

Chỉ nói về giá trị thị trường thôi thì Thịnh Uy Khống Cổ đã vượt mặt một quãng rất xa so với tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành.

Sau khi hạch toán số liệu, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng hiểu ra, chỉ một Thịnh Uy Khống Cổ ở dưới trướng thế gia số một Hoa Hạ thôi cũng đã lớn mạnh hơn rất nhiều so với tập đoàn Phi Long.

Muốn thắng nhà họ Mục ở thủ đô đúng thật là chuyện viển vông.

“Sở Vân Lệ, bà đã nghe thấy chưa?”, sau khi nhận được kết quả cuối cùng, Phụng Cầu Hoàng đứng bên cạnh bắt đầu quay sang mỉa mai Sở Vân Lệ: “Ban đầu bà nói cái gì ý nhỉ, con trai bà mạnh hơn con trai tôi đúng không?”

“Thịnh Uy Khống Cổ chỉ là một trong số rất nhiều công ty do con trai tôi quản lý mà thôi, chỉ một công ty này thôi cũng đã vượt xa so với cái tập đoàn Phi Long quèn của con trai bà rồi”.

“Cú tự vả vào mặt này có đau lắm không? Ha ha ha ha!”

Nhìn thấy dáng vẻ không còn lời nào để phản bác của Sở Vân Lệ, Phụng Cầu Hoàng vô cùng đắc ý.

“Được rồi!”, lúc này, Mục Thịnh Uy đứng lên, lớn tiếng nói: “Các vị, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, Lâm Nhã Hiên muốn thay chồng tham chiến, tôi cũng đã cho cơ hội”.

“Còn về bốn tiêu chuẩn mà nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi đề ra, Lâm Nhã Hiên cũng không hề đạt tiêu chuẩn”.

“Vậy nên bây giờ tôi chính thức tuyên bố, vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô sẽ kết thúc với thất bại nghiêng về phía Mục Hàn!”

Mặc dù sớm đã biết kết quả, thế nhưng đám người thích hóng chuyện vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Dù gì người phụ nữ dám thay chồng ứng chiến giống như Lâm Nhã Hiên thật sự rất hiếm có.

Mục Thịnh Vy liếc xéo Lâm Nhã Hiên hỏi: “Lâm Nhã Hiên, cô có ý kiến gì khác đối với kết quả cảu vụ các cược ngày hôm nay không?”

“tôi không có bất kỳ ý kiến gì khác!” Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Thua thì là thua thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc