ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 394: Tư Đồ Doãn Nhi không mời mà tới

Bởi vì khoảng cách khá xa và cô đang ngồi trong xe, tầm nhìn không tốt lắm nên khi Abe Seimei rơi xuống, Lâm Nhã Hiên cũng không nhìn rõ.

“Ừ, giải quyết xong rồi”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Lần này đã hoàn toàn quét sạch hòn đá chắn đường là tập đoàn Chu Thức này rồi!”

“Kể từ hôm nay, tập đoàn Thiên Thành có thể toàn tâm toàn ý phát triển, không phải chịu sự quấy nhiễu của tập đoàn Chu Thức nữa!”

“Chỉ vậy đã giải quyết xong rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên có vẻ không tin lắm.

“Đương nhiên”, Mục Hàn gật đầu: “Em biết ông già vừa xuất hiện là ai không? Ông ta là Abe Seimei – Đại quốc sư của Đảo Quốc, do nhà họ Fukuda của tập đoàn Chu Thức mời đến. Anh đã thuyết phục ông ta, bảo ông ta sau khi về nước hãy khuyên nhà họ Fukuda đưa tập đoàn Chu Thức rút khỏi tỉnh này”.

“Thì ra là như vậy”, Lâm Nhã Hiên không hề nghi ngờ gì thêm.

Giống như Mục Hàn đã nói, trong một đêm tập đoàn Chu Thức tuyên bố rút khỏi tỉnh.

Chuyện này vô cùng bất ngờ, có hiệu quả như Tưởng Đỉnh Thiên đột nhiên biến mất.

Xét thấy trước đây hai thế lực này đều làm nhiều việc xấu, trở nên giàu có nhờ vào những thủ đoạn không để người khác biết, cộng thêm gần đây lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ không ngừng thúc đẩy các hành động chống tội phạm và tham nhũng, khiến truyền thông thay nhau suy đoán, chắc chắn là lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ đã ra tay với bọn họ.

Mà trước mắt thân là lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ, chỉ có duy nhất người được trao tặng quân hàm ‘đại thống soái’ từ khi dựng nước đến nay.

Thế là, người dân hết sức biết ơn, điều này cũng khiến đại thống soái Mục Hàn càng thêm uy tín trong lòng dân chúng.

Do Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức liên tục rút khỏi tỉnh, thị phần ở tỉnh liền bị bỏ trống.

Các nhà quyền thế bậc nhất ở tỉnh đều biết nguyên nhân thật sự mà Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức sụp đổ, lúc chưa có chỉ thị rõ ràng của chính quyền tỉnh, không ai dám cướp cái bánh ngọt thị trường bỏ trống đó.

Ai nấy đều trông ngóng tình hình.

Tập đoàn Thiên Thành càng phát triển thần tốc dưới sự nâng đỡ của tập đoàn Phi Long.

Lâm Nhã Hiên cũng ngày một bận rộn.

Cùng lúc này.

Thế lực ngoài tỉnh không biết thực hư bên trong, thấy Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức đều biến mất, ai nấy đều rối rít tràn vào tỉnh, nhất là các ông trùm đến từ Đông Hải, càng muốn phân chia một chén canh.

Đặc biệt là nhà họ Lữ đến từ Đông Hải, tuy nói năng lực ở Đông Hải bình thường, chưa được xếp hạng, nhưng với năng lực của bọn họ, nếu đặt ở tỉnh thì có thể bước vào hàng ngũ nhà quyền quý bậc nhất.

Đây gọi là thà làm đầu gà không làm đuôi phượng.

Nhà họ Lữ ở Đông Hải đã bắt đầu để mắt đến tỉnh.

Hơn nữa, bọn họ muốn dùng Sở Dương để làm cầu nối, muốn thôn tính Sở Dương và Sở Bắc trước, cuối cùng chiếm thị trường ở tỉnh về tay mình.

Thế lực Đông Hải rối rít tràn vào, khiến chính quyền tỉnh vô cùng đau đầu.

Thế là thống đốc gọi điện thoại cho Mục Hàn, mời anh đến tỉnh, bàn bạc đối sách.

Vì trước đây Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức có thế lực vững chắc, tỉnh ngoài và thế lực Đông Hải không thể nhúng tay vào nên vẫn luôn sống yên ổn không phát sinh chuyện gì.

Trong tỉnh cũng là thiên hạ của Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức.

Nhưng hai thế lực lớn liên tiếp sụp đổ, tỉnh ngoài và thế lực Đông Hải không còn ràng buộc nữa.

Suy cho cùng, cục diện hỗn loạn này cũng là Mục Hàn tạo thành.

Vì thế Mục Hàn đã đồng ý.

Có điều lúc Mục Hàn định lên đường đến tỉnh, trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến.

Là cô bạn thân của Lâm Thù Nhi – Tư Đồ Doãn Nhi.

Sau khi tìm thấy Mục Hàn, Tư Đồ Doãn Nhi nói với khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng: “Anh rể, anh rể, không hay rồi!”

“Doãn Nhi, em đừng vội, từ từ nói”, Mục Hàn thấy bộ dạng Tư Đồ Doãn Nhi vô cùng sốt ruột, nên trấn an: “Cho dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ”.

Tư Đồ Doãn Nhi mỉm cười: “Em biết anh rể đáng tin nhất”.

Mặc dù không biết thân phận thật của Mục Hàn, nhưng theo Tư Đồ Doãn Nhi thấy, Mục Hàn có lai lịch rất lớn.

Lớn cỡ nào Tư Đồ Doãn Nhi cũng không rõ, nhưng cô ta hiểu, Mục Hàn có thể thay đổi được thế cục.

“Nói đi, có chuyện gì vậy?”, Mục Hàn khẽ cười.

“Không hay rồi!”, nghĩ đến chuyện chính, mặt Tư Đồ Doãn Nhi lại đầy vẻ lo lắng: “Nhà họ Lữ ở Đông Hải đến Sở Dương rồi, nhà họ Lâm ở Sở Dương định gả Thù Nhi cho cậu chủ nhà họ Lữ!”

“Đây không phải vừa hay à?”, Mục Hàn nói: “Tuy Thù Nhi vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng cũng sắp rồi. Sau khi tốt nghiệp cũng phải lấy chồng, vẹn cả đôi đường! Huống hồ, đối phương còn là nhà quyền thế ở Đông Hải, môn đăng hộ đối!”

“Cái gì chứ?”, nghe Mục Hàn nói vậy Tư Đồ Doãn Nhi khinh thường đáp: “Em nói này anh rể, sao anh lại nói tốt cho người ngoài thế?”

“Thù Nhi là em gái của vợ anh đấy!”

“…”, Mục Hàn cạn lời, khóe miệng khẽ giật: “Cái này có liên quan gì đến anh à?”

“Đương nhiên có liên quan rồi!”, Tư Đồ Doãn Nhi trợn mắt, tức giận nói: “Thù Nhi chưa từng gặp cậu Lữ kia, hoàn toàn không muốn gả cho anh ta. Lỡ như cậu chủ nhà họ Lữ đó là một người tàn tật cụt tay cụt chân, lẽ nào người làm anh rể như anh cũng hi vọng cậu ấy gả đi sao?”

“Nói cũng phải”, Mục Hàn gật đầu: “Nếu Thù Nhi không muốn thì không ai có thể ép nó”.

“Nhà họ Lâm ở Sở Dương đã ép rồi. Nếu không thì anh nghĩ chuyện lớn như vậy, tại sao mấy người các anh lại không biết chứ? Là vì nhà họ Lâm ở Sở Dương cố ý không nói cho mấy người!”

Tư Đồ Doãn Nhi nói: “Em cũng được Thù Nhi nhờ, lén chạy ra tìm mấy người, người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh rể!”

“Yên tâm đi, để anh giải quyết chuyện này”, Mục Hàn suy nghĩ, nói: “Đúng rồi Doãn Nhi, bây giờ Thù Nhi đang ở đâu, bị nhà họ Lâm ở Sở Dương giam lỏng rồi sao?”

“Cái đó thì không”, Tư Đồ Doãn Nhi lắc đầu: “Thù Nhi đã chạy trốn từ sớm, nhưng nhà họ Lâm đang tìm kiếm khắp nơi, tin chắc là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tìm thấy Thù Nhi”.

“Bởi vì gia chủ nhà họ Lữ ở Đông Hải từng là cấp trên của bà cụ Lâm ở nhà họ Lâm Sở Dương, nên một khi bọn họ quyết định chuyện này thì Thù Nhi buộc phải gả! Anh rể nhất định phải mau mau đến Sở Dương!”

“Anh biết rồi”, Mục Hàn suy nghĩ chốc lát, nói: “Anh sẽ về Sở Dương”.

“Có điều, trước lúc đó, anh có chuyện vô cùng quan trọng, phải đến tỉnh một chuyến”.

“Hả? Đến tỉnh?”, mặt Tư Đồ Doãn Nhi đầy phấn khích: “Anh rể, đưa em đi cùng với!”

“Không được”, Mục Hàn lắc đầu: “Anh đến tỉnh là để làm việc”.

“Không sao”, Tư Đồ Doãn Nhi cười, nói: “Anh dẫn em đến tỉnh, thì có thể không cần quản em nữa, nhà em có người thân ở tỉnh, mấy ngày trước còn bảo em đến tỉnh ở lại mấy ngày, đúng lúc đi nhờ xe anh”.

“Được không, anh rể?”

Tư Đồ Doãn Nhi còn kéo cánh tay Mục Hàn đong đưa.

Thấp giọng nũng nịu.

Khiến Mục Hàn bất lực: “Được thôi!”

Vì sợ Lâm Nhã Hiên lo lắng nên Mục Hàn không nói chuyện của Lâm Thù Nhi với cô.

Anh chỉ tìm bừa một lý do rồi dẫn theo Tư Đồ Doãn Nhi, lái chiếc Geely Binyue lên đường cao tốc chạy về phía tỉnh.

Cả đoạn đường phóng nhanh như chớp, chạy thẳng đến tỉnh.

Cây bên đường gào thét.

Vượt qua hết xe này đến xe khác.

Bình luận

Truyện đang đọc