ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 710: Mục Sảng can thiệp

Sau đó, mấy người Dương Yêu Nguyệt trở về nơi ở của bọn họ.

Họ suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không hiểu được tại sao Mục Hàn lại yêu cầu họ xin lỗi.

Con cháu của những vương tộc, hoàng tộc này đã quen thói hống hách bá đạo, khi đối mặt với những người có địa vị thấp hơn mình, bọn họ đều tỏ ra cao ngạo, luôn nghĩ rằng những người ở các tỉnh nhỏ khi gặp mình sẽ phải hết mực cung kính.

Vì vậy, họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được kết quả.

Chỉ có một mình Dương Yêu Nguyệt đứng bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ.

“Mọi người nói xem”, trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Dương Yêu Nguyệt lên tiếng: “Có phải vì thái độ của chúng ta đối với thằng con riêng Mục Hàn quá cứng rắn nên trong lòng anh ta cảm thấy không được thoải mái không?”

Dương Yêu Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân rồi hỏi: “Chị nghe nói trước đây các em còn chỉ trích mẹ ruột của anh ta ở trước mặt anh ta, có chuyện như thế không?”

“Vâng!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân liếc mắt nhìn nhau.

Ngẫm lại quả thật là có chuyện đó.

“Có lẽ thật sự vì chuyện này nên đứa con riêng đó mới tức giận đến như vậy”, Khương Tử Nguyệt bĩu môi: “Nhưng chị Yêu Nguyệt này, những lời chỉ trích mẹ ruột của anh ta cũng đâu có sai!”

“Nếu như không phải vì mẹ ruột của anh ta và gia chủ nhà họ Mục sắp đặt hôn ước từ nhỏ này, sau đó Mục Hàn không chủ động hủy hôn mà bặt vô âm tín, thì chị Yêu Nguyệt cũng sẽ không đến nỗi nhiều năm như vậy mà vẫn không dám kết hôn!”

Trương Hằng và Lý Duyệt Quân gật đầu lia lịa.

Bọn họ đều cảm thấy Khương Tử Nguyệt nói rất đúng.

Hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình.

“Anh nghĩ đứa con riêng này đang cố ý làm khó chúng ta”, Diệp Chính Đạo khịt mũi, nói: “Chẳng phải chỉ là nói mấy câu khó nghe về mẹ ruột anh ta thôi sao, có gì to tát đâu chứ?”

“Anh ta có cần thiết phải hẹp hòi như thế không?”

“Còn bắt chúng ta phải xin lỗi anh ta, thật đúng là mơ tưởng viễn vông!”

“Đúng thế, đúng thế!”, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân vội vàng phụ họa.

Những người này đều đến từ thủ đô, có địa vị cao quý, nếu chuyện bọn họ phải đi xin lỗi một đứa con ngoài giá thú này mà truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện.

“Nhưng nếu không đồng ý với đứa con riêng đó, thì chúng ta phải làm thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hơi lo lắng.

Nhất là khi nghĩ đến thái độ kiên quyết của Mục Hàn, Dương Yêu Nguyệt thực sự rất không yên tâm.

Điều quan trọng là thân phận của Mục Hàn có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vẫn thấy hơi e dè.

“Anh nghĩ ra được một cách”, lúc này, mắt Diệp Chính Đạo bỗng sáng lên, hắn nói: “Nếu đã không thể cứng rắn trước mặt thằng con riêng này, vậy thì chúng ta hãy giở trò sau lưng anh ta đi”.

“Giở trò như thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hỏi với vẻ tò mò.

Diệp Chính Đạo vốn dĩ là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, hắn rất có thực lực, khi đối phó với đối thủ, xưa nay hắn vẫn luôn quang minh chính đại, hoàn toàn không thèm sử dụng những biện pháp lén lút sau lưng.

Nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu phải chơi xấu.

Diệp Chính Đạo cười híp mắt rồi nói: “Mười hai giờ khuya, trong lúc đứa con riêng này đang ngủ say, anh sẽ đột nhập nơi ở của anh ta, bắt anh ta về, sau đó trói gô cổ anh ta lại, ép anh ta xé bỏ bản hôn ước”.

“Nếu anh ta không đồng ý, anh sẽ hầu hạ anh ta bằng cách tra tấn!”

“Ý hay đấy!”, nghe xong những lời của Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lập tức vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là cậu chủ Diệp.

Em nghĩ là cách này nhất định sẽ thành công!”

Diệp Chính Đạo đắc ý nhìn về phía Dương Yêu Nguyệt, hỏi: “Yêu Nguyệt, em thấy thế nào?”

Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Em thấy có thể làm như vậy!”

Dương Yêu Nguyệt nghĩ rằng, mặc dù chiến thuật của Diệp Chính Đạo có phần bất lợi, nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, nên cứ kệ thôi.

Ai bảo đứa con riêng này vừa hôi hám lại vừa cứng rắn như vậy làm gì.

“Được!”, có sự cho phép của Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo bèn nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi đã, tối nay anh sẽ hành động”.

Vừa khéo chuyến đi đến tỉnh lần này, Diệp Chính Đạo đã dẫn theo năm đàn em, thực lực võ thuật của mỗi người bọn họ đều thuộc hạng nhất ở nhà họ Diệp ở thủ đô.

Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu sắp xếp hành động bắt người vào buổi tối cho năm đàn em.

Tuy nhiên, Diệp Chính Đạo không ngờ mỗi một hành động của bọn hắn đều nằm trong sự khống chế của nhà họ Mục ở thủ đô.

Suy cho cùng, nhà họ Mục ở thủ đô cũng được biết đến là thế gia số một ở Hoa Hạ và có tầm ảnh hưởng trên cả nước.

Đặc biệt là Diệp Chính Đạo với thân phận là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, việc hắn và Dương Yêu Nguyệt cùng đi đến tỉnh, nghiễm nhiên đặc biệt thu hút sự chú ý của đám tai mắt của nhà họ Mục ở thủ đô.

Sau khi biết được Diệp Chính Đạo muốn ra tay với Mục Hàn, đám tai mắt đó lập tức báo cho Mục Sảng.

Mục Sảng nghe tin thì lập tức gọi cho Diệp Chính Đạo.

Nhìn thấy hiển thị người gọi đến là Mục Sảng, Diệp Chính Đạo hết mực cung kính bắt máy: “Chào cậu chủ Mục!”

Mặc dù là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô, nhưng khi đối mặt với Mục Sảng, Diệp Chính Đạo vẫn phải vô cùng khách sáo lịch sự, hắn chỉ lo lắng mình có chỗ nào đó không đủ tôn trọng người kia.

Suy cho cùng thì bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô là do Mục Thịnh Uy – bố của Mục Sảng lập ra.

Là cậu ấm số một của thế gia ngàn năm ở thủ đô, Mục Sảng không có tên trên bảng xếp hạng này là bởi vì thực lực cá nhân của hắn đã hoàn toàn có thể đè bẹp bất kỳ ai trên bảng xếp hạng.

Mục Sảng nói với vẻ thờ ơ: “Diệp Chính Đạo, cậu chuẩn bị ra tay với Mục Hàn sao?”

“Cậu chủ Mục, tôi…”, Diệp Chính Đạo do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cậu chủ Mục!”

“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu nghĩ rằng nhà họ Mục chúng tôi coi thường đứa con ngoài giá thú này, cho nên cậu muốn đối phó với cậu ta thế nào cũng được”, Mục Sảng nói: “Nhưng cậu đừng quên, mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô không dung thứ cho đứa con riêng này, nhưng dù sao cậu ta cũng có quan hệ với nhà họ Mục, nếu cậu dùng biện pháp mạnh với cậu ta thì đồng nghĩa với việc không xem nhà họ Mục chúng tôi ra gì!”

Nghe Mục Sảng nói như vậy, trán của Diệp Chính Đạo lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Ý của Mục Sảng đã vô cùng rõ ràng.

“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu thích Dương Yêu Nguyệt đã nhiều năm, cậu vẫn luôn muốn lấy cô ta làm vợ”, Mục Sảng tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu cậu muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Bất kỳ hành động vũ lực nào của cậu cũng sẽ được coi là sự khinh thường đối với nhà họ Mục chúng tôi”.

“Cậu đã hiểu chưa?”

Suy nghĩ của Mục Sảng rất đơn giản, nhà họ Mục ở thủ đô xử lý đứa con riêng này như thế nào cũng không có gì quá đáng.

Nhưng người khác dám động đến Mục Hàn, thì chính là đang không coi nhà họ Mục ở thủ đô ra gì.

Nên biết, trò cá cược giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy đã được lan truyền đến mức người người đều biết.

Không ai là không biết mối quan hệ giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.

Diệp Chính Đạo cũng lập tức nghĩ đến điểm này.

Mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt cả áo.

Nếu hắn thật sự dám động đến Mục Hàn, vậy tức là không coi nhà họ Mục ở thủ đô ra gì, đối phương có thể sẽ hủy diệt nhà họ Diệp sau lưng hắn chỉ trong vài phút ngắn ngủi!

“Hiểu …hiểu rồi ạ!”, Diệp Chính Đạo không khỏi rùng mình.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mục Sảng toàn thân Diệp Chính Đạo như đông cứng lại, mấy phút sau hắn vẫn không thể cử động.

Sắc mặt hắn trắng bệch như một tờ giấy trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc