ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 750: Mục Thịnh Uy muốn gặp đại thống soái

Lâm Long vừa mới đưa ra câu hỏi, tất cả đám ngừoi nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều quay ra nhìn Mục Hàn.

Từ sau khi Mục Sảng chỉ thị Thịnh Uy Không Cổ chèn ép tập đoàn Phi Long, một ông chủ trên thực tế như Mục Hàn mãi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ ở trong nhà chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên.

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, đối diện với nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng cường đại kia, Mục Hàn đã buông bỏ hoàn toàn việc đối kháng rồi.

Mà ngày dự sinh của Lâm Nhã Hiên vừa khéo lại ngay gần khoảng thời gian diễn ra vụ cá cược một năm.

Tần Lệ nói với vẻ bực bội: “Cháu nhìn bộ dạng của nó kìa, đối phó kiểu gì nữa chứ?”

“Kìa, mẹ! Mẹ sai rồi!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô, con còn chẳng xem ra gì, mọi người không cần phải sốt ruột như thế, người nên lo lắng là nhà họ Mục ở thủ đô mới phải!”

 

“Ôi chao! Thật là lớn giọng, đúng là không sợ đau lưỡi”, Tần Lệ không vui nói: “Có vẻ con vẫn chưa hiểu rõ sự lợi hại của nhà họ Mục ở thủ đô thì phải? Đó là thế gia số một Hoa Hạ, là gia tộc đã có nền móng cả nghìn năm nay, không phải là nơi mà nhà họ Lâm và nhà họ Tần chúng ta có thể sánh nổi đâu!”

Cùng với sự xuất hiện của nhà họ Mục ở thủ đô, những người vốn dĩ không biết gì thế thế gia thủ đô như Tần Lệ đều bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức, dần dần hiểu biết hơn về nhà họ Mục ở thủ đô.

Cùng với việc ngày một hiểu biết sâu rộng hơn, bọn họ cũng cảm thấy được điểm khủng bố của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Cháu thấy hắn cũng chỉ biết võ mồm mà thôi”, Lâm Long bật cười nói: “Nói không chừng, đợi đến vụ cá cược một năm, tên Mục Hàn này sẽ cuốn gói bỏ lại vợ con, tự mình thoát thân cũng nên?”

Nghe lời này của Lâm Long, vẻ mặt của đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều trở nên cổ quái.

Rất rõ ràng, Mục Hàn hoàn toàn có thể làm như thế.

Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một cả nghìn năm nay của Hoa Hạ, ai ăn gan hùm mật báo dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục?

Dù cho có cá cược nhưng ai có thể thắng được nhà họ Mục ở thủ đô đây?

Vậy nên, Mục Hàn ăn to nói lớn, ban đầu thì oai phong lẫm liệt.

Tới khi tai hoạ ập đến lại tìm đường thoát thân thì cũng không phải là chuyện không thể.

Bà cụ Lâm nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn: “Mục Hàn, đến lúc đó cháu thật sự sẽ không tự mình tháo chạy đấy chứ?”

“Bà cụ Lâm, bà nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Nhã Hiên và đứa bé sắp sửa chào đời là những người mà cháu phải bảo vệ cả đời này, sao cháu có thể bỏ mặc họ mà đi cơ chứ?”

“Hơn nữa, cháu với mẹ vừa mới đoàn tụ không lâu, cháu cũng sẽ không bỏ lại bà ấy để đi tới nơi khác một mình.

Nực cười.

Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể khiến cho đại thống soái của Hoa Hạ phải tìm đường chạy trốn?

Nhìn ra cả thế giới, e rằng người có thể khiến cho Mục Hàn chạy trốn vẫn còn chưa sinh ra.

“Cũng phải”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi, cảm thấy Mục Hàn nói rất có lý, sau đó liền gật đầu nói: “Bà tạm thời tin tưởng cháu lần này vậy”.

“Nói thật thì bà thật sự rất tò mò, tới khi thực hiện vụ cá cược một năm, cháu sẽ ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào?”

Mục Hàn cười không nói.

Đảo Quốc.

Vẫn là một hòn đảo cũ.

Bên trong phòng hội nghị rộng lớn.

Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một cái bàn trong hội nghị.

“Các vị, thời gian trôi qua từng ngày, không biết kế hoạch của mọi người đã tiến triển như thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó lên tiếng: “Hơn nữa, bụng của Lâm Nhã Hiên ngày một to hơn, e rằng chẳng bao lâu nữa đứa bé sẽ chào đời”.

 

“Dựa theo tình báo của chúng tôi, trong khoảng thời gian này, đại thống soái Hoa Hạ gần như nửa bước không rời, ở bên cạnh bảo vệ cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ từ sáng tới tối”.

“Chúng ta muốn bắt cóc hai người này thì độ khó rất lớn đấy!”

Lãnh đạo cấp cao của các nước khác nghe thấy vậy liền ghé vào tai nhau thì thầm bàn luận.

Cuối cùng, bọn họ cùng đưa mắt nhìn về phía Inuyang Kenjiro.

“Ông Inuyang, chuyện liên lạc với Điện Ma Vương tiến triển thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó hỏi.

“Mọi người đừng sốt ruột”, Inuyang Kenjiro cười, nói với vẻ mặt tự tin: “Chuyện liên lạc với Điện Ma Vương trước mắt tiến triển vô cùng thuận lợi, tôi tin rằng Điện Ma Vương không có cách nào từ chối những điều kiện mà tôi đề ra”.

“Chỉ cần Điện Ma Vương ra tay, lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ nhất định sẽ trở nên hoang mang, chắc chắn sẽ cử đại thống soái xuất trận”.

“Như vậy thì, đại thống soái Hoa Hạ không thể không rời khỏi Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, không có đại thống soái Hoa Hạ kè kè bên cạnh, chuyện bắt cóc hai người này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!”

“Ông Inuyang đã liên lạc được với Điện Ma Vương rồi sao?”, Inuyang Kenjiro vừa nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước liền hào hứng không thôi: “Thật là tốt quá! Tới lúc đó, chúng ta bắt cóc Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên là có thể xem chúng như điểm yếu để uy hiếp đại thống soái Hoa Hạ rồi”.

“Tới lúc đó, dù hắn có là anh hùng hơn người thì cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi!”

“Ha ha ha ha!”

Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước bật cười điên cuồng.

Cứ như thể Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên đã ở trong tay bọn chúng rồi.

Hoa Hạ.

Nhà họ Mục ở thủ đô.

Trong phòng hội nghị, Mục Thịnh Uy ngồi trên ghế bành, nhìn về mấy người trong gia tộc phía bên dưới, hỏi: “Điều tra bối cảnh xuất thân của đại thống soái thế nào rồi?”

Mục Uy Liêm lắc đầu nói: “Vẫn không có thu hoạch gì cả! Dù cho tôi đã sử dụng toàn bộ tư liệu thu thập được của thủ đô thì vẫn không có cách nào tra ra được bất cứ thông tin gì liên quan đến tư liệu cá nhân của đại thống soái”.

“Dù gì cũng là cấp độ SSSSSS, cả Hoa Hạ duy chỉ có một, mấy người uổng công vô ích thì cũng là chuyện rất thường tình!”, Mục Thịnh Uy gật đầu, không khỏi khẽ cau mày: “Xem ra, muốn ra tay từ phương diện này là không thể rồi”.

“Chỉ có tìm con đường khác thì chúng ta mới có thể biết được bối cảnh thân phận của đại thống soái!”

Mục Sảng đứng bên cạnh hỏi: “Bố, bố định làm thế nào?”

“Đại thống soái trước mắt không phải đang ở tỉnh để nghỉ ngơi lấy lại sức hay sao?”, Mục Thịnh Uy nói, “Bố quyết định rồi, bố sẽ đích thân tới tỉnh xin được gặp đại thống soái!”

“Cái gì?”, Mục Sảng nghe vậy thì trở nên kinh ngạc: “Bố muốn tới xin gặp đại thống soái ư?”

“Thế nhưng với thân phận địa vị của đại thống soái, anh ta sẽ chịu gặp bố sao?”

Một chữ “xin” đủ để nói rằng dù Mục Thịnh Uy là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ thì ở trước mặt đại thống soái của Hoa Hạ cũng chỉ vô cùng nhỏ bé.

“Tại sao cậu ta lại không chịu gặp bố?”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, trong lòng không thoải mái lắm, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Mục Thịnh Uy bố là gia chủ cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô, dù có là đại thống soái của Hoa Hạ, dù gì cũng phải nể mặt bố vài phần chứ?”

Mục Sảng nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Bố nói cũng phải!”

Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một Hoa Hạ, là gia tộc có đẳng cấp cao nhất trong số những gia tộc giàu có.

Dù là quan chức cấp cao hay người giàu có ở thủ đô thì cũng phải nể nang Mục Thịnh Uy vài phần.

Mục Thịnh Uy tin rằng đại thống soái của Hoa Hạ cũng sẽ không ngoại lệ.

“Sảng Nhi, con nhớ cho kỹ, mặc dù đại thống soái là bá chủ trong quân đội, thế nhưng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta cũng là gia tộc giàu có hàng đầu, vậy nên từ một cấp độ nào đó mà nói thì Mục Thịnh Uy bố và đại thống soái xếp ngang hàng với nhau!”

Bình luận

Truyện đang đọc