ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 362: Vạch trần tập đoàn Chu Thức

Nhìn thấy Hoàng Tiểu Minh không coi Mục Hàn ra gì, Lư Vy đứng bên cạnh vội vàng khuyên ngăn: “Tiểu Minh, anh đang có thái độ gì thế?”

“Nếu không phải lúc trước anh Mục xem trọng hai chúng ta, dẫn chúng ta tới tập đoàn Thiên Thành thì chúng ta có thể có được thành tựu như ngày hôm nay hay sao?”

Rất rõ ràng, so với Hoàng Tiểu Minh thì Lư Vy là một người sống có tình có nghĩa hơn nhiều.

Nghe Lư Vy nói vậy, Hoàng Tiểu Minh lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ mặt khinh thường: “Tôi thừa nhận là Mục Hàn dẫn dắt chúng ta, tôi cũng vô cùng biết ơn và luôn khắc ghi trong lòng điều này”.

“Nhưng cuối cùng thành tựu của một người có thể lớn tới mức nào không hề phụ thuộc vào việc ai dẫn dắt cô vào ngành, mà ở sự nỗ lực của bản thân cô. Cô nghĩ cho kỹ đi, nếu tôi không nỗ lực, cũng không có thiên phú, dù có là Trương Nhất Mỗ dẫn dắt tôi vào ngành thì tôi cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay!”

Lư Vy cũng cạn lời khi nghe Hoàng Tiểu Minh nói vậy.

Cô ấy cảm thấy rất có đạo lý, nhưng cũng cảm thấy rất không có đạo lý.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, Lư Vy cũng chẳng thể nói ra được.

“Miệng lưỡi ghê gớm thật đấy!”, Mục Hàn cười khẩy, nói: “Tôi thấy dáng vẻ này của cậu đã hoàn toàn biến chất rồi”.

“Sao lúc trước tôi lại hồ đồ chọn phải một tên vô ơn như cậu nhỉ?”

Hoàng Tiểu Minh vừa có chút tên tuổi đã giống Thái Húc Côn, đuôi vểnh lên tận trời, thật sự vượt xa ngoài dự đoán của Mục Hàn

“Mục Hàn, anh hối hận cũng không còn kịp nữa rồi”, Hoàng Tiểu Minh lãnh đạm nói: “Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng. Dù khi đó anh không chọn tôi, dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của mình thì tôi vẫn sẽ có được thành tựu như ngày hôm nay thôi!”

“Đương nhiên, nếu như gặp được một người thầy có tiếng, nói không chừng thành tựu còn vẻ vang hơn cả bây giờ!”

Mục Hàn khịt mũi dè bỉu: “Cậu nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ vì muốn tôi giữ im lặng về khoảng thời gian làm thuê trước đây của cậu mà thôi”.

“Đúng!”, Hoàng Tiểu Minh gật đầu nói: “Để tránh người ta rỉ tai nhau mà cho rằng tôi là một kẻ vô ơn, nợ anh món nợ ân tình, vậy nên anh ra giá đi, sau khi cầm tiền thì hai chúng ta không còn liên quan gì tới nhau, cũng đừng nhắc đến chuyện ngày trước anh dẫn dắt tôi vào ngành ở bên ngoài nữa”.

Xem ra, Hoàng Tiểu Minh thật sự muốn phủi sạch quan hệ với Mục Hàn.

Mặc dù ngoài miệng nói là muốn trả ân tình, nhưng những việc làm ra rõ ràng toàn là hành vi vô ơn bội nghĩa.

“Ra giá đúng không?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, giơ một ngón tay ra và nói: “Con số này!”

“Một trăm nghìn tệ phải không?”, Hoàng Tiểu Minh thấy vậy liền gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa cho anh”.

“Không!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Cậu nghĩ lại đi”.

“Một triệu?”, Hoàng Tiểu Minh không nhịn được mà khẽ cau mày, sau đó nghiến răng nói: “Được! Một triệu thì một triệu!”

Mặc dù thù lao diễn vai chính năm bộ phim chiếu mạng của Hoàng Tiểu Minh tổng cộng là năm trăm nghìn tệ, nhưng sau khi anh ta nổi tiếng thì thường tham gia các chương trình và một vài hoạt động thương mại bên ngoài, kiếm thêm được không ít tiền, một triệu vẫn có thể thu xếp được.

“Cậu vẫn không hiểu ý của tôi!”, Mục Hàn khẽ cười: “Tôi muốn một trăm triệu!”

“Một trăm triệu hả?”, Hoàng Tiểu Minh bị dọa hết hồn, lập tức giận tím mặt, nói: “Sao anh không đi cướp luôn đi!”

“Không có đúng không?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Vậy thì cứ thế đi”.

“Anh!”, Hoàng Tiểu Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết phải làm sao.

Lúc Hoàng Tiểu Minh đang tức giận, thư ký của tổng giám đốc bước nhanh tới bảo Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy đi vào phòng họp, nói rằng Lâm Nhã Hiên có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Điều khiến Hoàng Tiểu Minh không vui là Mục Hàn cũng bước vào phòng họp.

Chẳng mấy chốc, các vị lãnh đạo cấp cao của Giải trí Thiên Thành và vài diễn viên chính như Hoàng Tiểu Minh, Lư Vy đều tập hợp đông đủ.

“Thưa mọi người”, Lâm Nhã Hiên ngồi trên ghế chủ tọa, nói: “Đột nhiên triệu tập mọi người tới họp là bởi vì có chuyện quan trọng cần tuyên bố!”

“Tôi quyết định rồi, chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Chu Thức, việc họ ký kết hợp đồng với mấy người Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy cũng hủy bỏ!”

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên vừa nói xong, cả phòng hội nghị liền trở nên xôn xao.

Mọi người đều nghiêng đầu ghé vào tai nhau thảo luận sôi nổi.

Đặc biệt là Hoàng Tiểu Minh càng thêm kinh ngạc.

Dù sao một tiếng đồng hồ trước anh ta vẫn nhận được sự tán dương mạnh mẽ, tưởng rằng đã ký được hợp đồng với tập đoàn Chu Thức, kiếm được cả đống tiền từ phí đại diện phát ngôn quảng cáo.

“Tổng giám đốc Lâm, cô có thể cho mọi người một lời giải thích hợp lý không?”, là người phụ trách Giải trí Thiên Thành, Lâm Phong lên tiếng đầu tiên: “Hợp tác với một tập đoàn tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Chu Thức không phải trò trẻ con, chuyện hợp tác đã thảo luận xong xuôi cả rồi, nói chấm dứt là chấm dứt, như thế là không được đâu!”

“Đúng thế!”, Hoàng Tiểu Minh cũng gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Hôm nay không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì đừng hòng có ai bước được ra khỏi căn phòng hội nghị này!”

“Tiểu Minh, anh ăn nói với Tổng giám đốc Lâm kiểu gì thế!”, Lư Vy không ngờ Hoàng Tiểu Minh lại không coi Lâm Nhã Hiên ra gì như thế.

Hoàng Tiểu Minh chỉ liếc nhìn Lư Vy một cái, bực bội hừ một tiếng: “Tự lo cho mình trước đi!”

“Tôi biết chắc chắn mọi người đều rất hoài nghi”, Lâm Nhã Hiên cười nói: “Mặc dù sự việc này có liên quan tới nội tình bên trọng của lãnh đạo cấp cao, nhưng mọi người đang ngồi đây là tinh anh của tập đoàn Thiên Thành, đều có tư cách được biết chuyện này. Tiếp theo chồng tôi là Mục Hàn – đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Phi Long sẽ giải thích cặn kẽ hơn cho các vị nghe”.

Sau đó Mục Hàn kể lại chuyện tập đoàn Chu Thức chiếm đoạt số tài sản trị giá một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên chỉ với mức giá một trăm triệu.

Biết được chuyện này, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên phẫn nộ, xôn xao thảo luận về hành vi ăn thịt người không chịu nhả xương của tập đoàn Chu Thức.

Mà vào lúc đám đông đang nổi giận vì chuyện này thì trong phòng hội nghị lại vang lên một giọng nói không mấy thiện cảm: “Nói cứ như đúng rồi nhỉ, một tập đoàn tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Chu Thức mà phải giở cái trò hạ lưu bỉ ổi như thế hay sao?”

“Nếu thật sự như vậy thì liệu tập đoàn Chu Thức có thể trở thành doanh nghiệp trọng điểm về kêu gọi và thu hút vốn đầu tư à?”

“Còn có thể nhận được sự ủng hộ của hội từ thiện, tổ chức đêm hội từ thiện do các ngôi sao biểu diễn công ích tại Sở Bắc ư?”

 

Những lời này của Hoàng Tiểu Minh lại khiến mọi người trở nên trầm mặc.

Mặc dù Mục Hàn nói tập đoàn Chu Thức nuốt trọn số tài sản trị giá một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên, nhưng chưa có ai được tận mắt chứng kiến.

Suy cho cùng, lãnh đạo cấp cao của Giải trí Thiên Thành cũng chẳng biết gì về chuyện tranh đấu của nhân vật có đẳng cấp cao như Tưởng Đỉnh Thiên.

“Theo tôi thấy, rõ ràng là Mục Hàn đố kỵ với tôi, nghĩ trăm phương ngàn kế không muốn cho tôi có sự phát triển tốt hơn, vậy nên mới ngăn cản việc ký kết hợp đồng giữa chúng ta và tập đoàn Chu Thức!”, Hoàng Tiểu Minh tiếp tục nói.

“Những gì tôi nói đều là sự thật”, Mục Hàn liếc nhìn Hoàng Tiểu Minh, thong thả nói: “Chỉ có điều đây là chuyện bên trong, người bình thường căn bản không thể biết được, nhưng mấy người đều có đầu óc cả, có thể suy nghĩ cẩn thận xem tại sao sau khi Tưởng Đỉnh Thiên biến mất chỉ trong một đêm thì tập đoàn Chu Thức ngay lập tức nhảy ra, còn tổ chức buổi từ thiện do các ngôi sao biểu diễn một cách hoành tráng như thế?”

“Trước đây khi Tưởng Đỉnh Thiên vẫn còn ở đó, tại sao bọn họ lại không hề có một chút động tĩnh gì?”

“Anh Mục, tôi tin anh”, Lư Vy nói.

“Mục Hàn, em cũng tin anh”, Lâm Nhã Hiên kiên định nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc