ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 200: Vương Lệ

Lúc này Chúc Long đang ngồi một mình trong văn phòng tổng giám đốc, gác hai chân lên trên bàn làm việc, nhởn nhơ ngồi tìm hiểu về bộ phim hot gần đây nhất – Trộm mộ, đâu còn dáng vẻ của một trong tứ đại chiến thần?

Hoàn toàn khớp hình tượng một tên mập thích ở nhà.

Thấy Mục Hàn bước vào, lúc này Chúc Long mới như một con cá chép nhảy, vọt xuống khỏi bàn làm việc, bước vội tới trước mặt Mục Hàn.

Anh ta cười tủm tỉm nói: “Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

“Sắp buồn chết rồi hả?”, Mục Hàn khẽ cười.

Bắt Chúc Long – một người không có hứng thú với việc làm ăn kinh doanh ngồi ở đây, với anh ta mà nói thì quả thực là một kiểu hành hạ.

“Còn không phải sao!”, Chúc Long kéo Mục Hàn ngồi xuống, nôn nóng hỏi: “Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Tiếp theo, cậu có thể thoải mái rồi”, Mục Hàn cười nói: “Tôi đã quyết định đăng một thông báo tuyển dụng, tuyển dụng một phó tổng giám đốc, một phó giám đốc phòng tài vụ, một cố vấn pháp luật và người phụ trách các phòng ban quan trọng khác”.

“Mục đích quan trọng của lần thông báo tuyển dụng công khai này là tìm ra người có tài”.

“Phải đổi hết các thành viên cũ của Lưu trọc và hiệp hội kinh doanh Sở Bắc”.

“Mấy lão già này ngồi không ăn bám lâu ngày, ngồi giữ ghế mà không làm được tích sự gì, đi làm sống yên ổn qua ngày thì không nói làm gì, có lúc bọn họ còn thông đồng với bên ngoài làm hao hụt tiền của tập đoàn, mấy con sâu mọt này đều phải quét sạch hết!”

“Hay quá!”, nghe Mục Hàn sắp xếp, Chúc Long không khỏi phấn khích vỗ tay nói: “Đại ca, chiêu này của anh đúng là cao tay!”

“Tuyển được phó tổng giám đốc thì tôi có thể ngồi chơi đếm tiền rồi, vứt hết công việc cho phó tổng giám đốc này là được!”

“Chính vì vậy nên vị trí phó tổng giám đốc này cần phải tuyển chọn kỹ càng”, Mục Hàn gật đầu nói: “Bất kể là năng lực hay đức tính, đều phải khiến chúng ta yên tâm”.

“Lương hàng năm của phó tổng giám đốc có thể cao thêm một chút, tin rằng sẽ có người tài tới ứng tuyển. Lúc đó tôi sẽ tự mình phỏng vấn, từ đó chọn người ưu tú nhất. Dù sao, trợ lý của cậu chắc chắn phải là nhân tài trong mười nghìn người”.

“Cảm ơn anh!”, lúc này, Chúc Long bày ra vẻ nhìn mà chán ngấy: “Tôi biết anh hiểu tôi nhất mà!”

Nếu để người của hơn bốn mươi nước thù địch xung quanh nhìn thấy cảnh Chúc Long – một trong tứ đại chiến thần khiến họ nghe tin đã sợ mất mật lại có dáng vẻ ngán ngẩm trước mặt Mục Hàn như vậy thì e rằng sẽ kinh ngạc đến nỗi rơi mất cằm.

“Cậu có thể giao việc tuyển dụng nhân sự cho bộ phận nhân sự sắp xếp”, lúc này Mục Hàn lại hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay Giả Lạc ở công ty vẫn ổn chứ?”

Nghe Mục Hàn nhắc tới Giả Lạc, đầu tiên Chúc Long hơi do dự, sau đó nói: “Giả Lạc à, mấy ngày vừa về công ty với anh đúng là rất năng nổ. Có điều, mấy ngày gần đây tôi quan sát thì thấy hình như anh ta hơi xuống tinh thần, không biết có phải là trong nhà anh ta xảy ra chuyện gì hay không?”

“Là vậy à…”, Mục Hàn hơi trầm ngâm, nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết”.

Quả thật, Mục Hàn hiểu rất rõ hai người anh em tốt năm đó – Dư Phi và Giả Lạc.

Cả đời cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó, cố gắng làm việc và chưa từng chủ động đòi lương cao thưởng dày.

Nhưng đều bị phụ nữ mê hoặc dẫn đến việc sa sút đến bước đường cùng.

Một người là Lâm Mạn Thù.

Một người là Vương Lệ.

Từ cuộc họp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Long lần trước, sau khi Mục Hàn khiến Lý Văn Phong quay về điểm xuất phát ban đầu chỉ trong một đêm, anh cũng xem thường không thèm để ý đến Vương Lệ – người đàn bà dan díu trắng trợn với Lý Văn Phong.

Người duy nhất có thể khiến cảm xúc Giả Lạc thay đổi thất thường chỉ có Vương Lệ.

Nhưng nếu Mục Hàn chủ động hỏi Giả Lạc thì chắc chắn Giả Lạc vẫn sẽ bảo vệ Vương Lệ.

Do đó, Mục Hàn quyết định bí mật điều tra.

Cộng thêm việc dùng một số thủ đoạn để Giả Lạc hoàn toàn thoát khỏi Vương Lệ.

Sau khi bàn bạc xong với Chúc Long, Mục Hàn đi tới phòng nghiên cứu, nhưng không đi vào, mà dừng chân quan sát từ bên ngoài.

Đúng như lời Chúc Long nói, lúc làm việc, Giả Lạc vẫn vô cùng liều mạng như trước.

Nhưng thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, anh ta sẽ có vẻ hơi buồn phiền.

Đợi Giả Lạc tan làm, Mục Hàn lặng lẽ bám theo.

Sau khi quay lại làm việc ở tập đoàn Phi Long, Mục Hàn đã tặng cho Giả Lạc một chiếc xe BMW X5.

Giả Lạc vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Vương Lệ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lắc lắc mông đi ra từ trong nhà, hét ầm lên với Giả Lạc: “Đưa chìa khóa xe cho tôi!”

Khuôn mặt Giả Lạc buồn rầu, bất mãn nói: “Cô lại đi gặp tên kia sao?”

“Thế nào gọi là tôi lại đi gặp tên kia?”, vừa nghe Giả Lạc nói như vậy, Vương Lệ lập tức điên tiết, trừng mắt lạnh lùng nói: “Tôi gả cho anh bao nhiêu năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, tôi đã hưởng được phúc gì đâu?”

“Bây giờ tôi bị người đe doạ, không thể không đi tìm anh ta, anh không thể giúp tôi giải quyết khó khăn thì đã đành, lại còn trách móc tôi ư?”

“Kiếp trước Vương Lệ tôi đã gây nên tội nghiệt gì mà kiếp này lại bị hành hạ như thế!”

“Hu hu hu…”

Vương Lệ khóc lóc om sòm, kỹ năng diễn xuất rất đỉnh, tất cả đều nằm trong tầm mắt của Mục Hàn.

Tuy nói là đang kể khổ nhưng trong mắt cô ta hoàn toàn không hề chứa đựng nỗi đau buồn.

“Được, được, được!”

“Tôi sai rồi!”

“Cô đừng khóc nữa!”

Vừa nhìn dáng vẻ của Vương Lệ như vậy, Giả Lạc lập tức mềm lòng, vội vàng đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ.

Anh ta bất đắc dĩ nói: “Đều trách tôi vô dụng!”

Sau đó, anh ta lại đảm bảo: “Vương Lệ, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô thoát khỏi anh ta”.

“Thoát khỏi?”, Vương Lệ cười khẩy, khinh thường nói: “Anh định giúp tôi thoát khỏi anh ta bằng cách nào?”

“Anh phải biết rằng, người ta là con ông cháu cha có quyền thế, anh ta chỉ tùy ý nói một câu thì dù hôm nay anh lái xe BMW X5, nhưng ngày mai anh sẽ biến thành tên ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ!”

“Anh vất vả lắm mới vào được tập đoàn Phi Long, được đối đãi tốt như vậy, ngay cả BMW X5 cũng được lái, chẳng lẽ anh muốn vì đắc tội với cậu chủ con ông cháu cha này mà khiến công sức trước đây đổ sông đổ bể hết sao?”

Vương Lệ nói một tràng khiến Giả Lạc cạn lời.

Trong lòng Giả Lạc vẫn luôn cảm thấy hết sức hổ thẹn với Vương Lệ.

Vì thế, dù Vương Lệ chơi bời trăng hoa ở bên ngoài, sau khi trở về làm nũng một hồi, Giả Lạc đều tha thứ cho Vương Lệ.

Nhìn Vương Lệ ngồi vào BMW X5, phóng đi nhanh như chớp, Giả Lạc đứng yên tại chỗ, bất lực thở dài.

 

“Mộ Dung Phong, theo dõi chặt chẽ hướng đi của Vương Lệ cho tôi”.

Mục Hàn lập tức ra lệnh cho Mộ Dung Phong.

Khoảng chừng năm phút sau.

Vương Lệ lái chiếc BMW X5, tới trước một khách sạn.

Một thanh niên nhuộm tóc vàng hoe, ngồi vào ghế lái phụ.

“Em yêu, lại đây hôn một cái nào!”

Sau khi thanh niên tóc vàng lên xe, liền bắt đầu động tay động chân.

“Đừng!”, Vương Lệ vội vàng ngăn cản: “Đang lái xe mà, nguy hiểm lắm!”

“Như thế này sẽ không nguy hiểm nữa chứ?”

Thanh niên tóc vàng nở nụ cười dâm đãng.

Tiếp theo, hắn cứ thế vùi đầu vào ghế lái bên kia.

Khoảng chừng ba mươi giây sau, chiếc BMW X5 này liền bắt đầu chạy hình chữ S trên đường cái.

“Thật sự là nếu không làm thì không chết đâu!”

Mục Hàn đi theo ở phía sau nhếch miệng cười khẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc