ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 505: Lâm Nhã Hiên thất vọng

Tiêu Ngũ Nhạc không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi.

Là một nhân vật đứng thứ hai trong hội con ông cháu cha, hắn chưa bao giờ sợ bất cứ ai.

Nhưng trước mặt Mục Hàn, Tiêu Ngũ Nhạc cảm nhận được hơi thở của tử thần.

Đặc biệt là sát khí mãnh liệt tỏa ra từ cơ thể Mục Hàn là điều mà trước đây Tiêu Ngũ Nhạc chưa từng gặp phải.

“Là mày bảo tao ở lại đúng không?”, Mục Hàn cười tủm tỉm hỏi.

“Tao…”, Tiêu Ngũ Nhạc chợt sợ hãi.

“Tao cái gì mà tao?”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, tao thấy tốt hơn hết mày đừng có nói gì nữa!”

“Đối với loại người như mày, chỉ có nắm đấm mới khiến mày sáng mắt ra!”

Mục Hàn nói và túm lấy Tiêu Ngũ Nhạc.

Rồi anh túm tóc đập đầu hắn vào tường thật mạnh.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Tiêu Ngũ Nhạc bê bết máu.

Trán, mắt và sống mũi đều bị thương nặng.

Đám người Kiều Dật ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng kinh sợ.

“Còn muốn giữ tao lại nữa không?”, Mục Hàn thờ ơ nói.

“Không, không!”, Tiêu Ngũ Nhạc đau đớn vô cùng, hắn vội cúi đầu nói: “Anh mau đi đi!”

“Còn các người thì sao?”, Mục Hàn lại nhìn đám người Kiều Dật.

Kiều Dật và những người khác lần lượt lắc đầu.

Nhân vật đứng thứ hai hội con ông cháu cha ở Đông Hải còn bị đánh thành ra như thế, họ đâu dám chống lại Mục Hàn chứ?

Thậm chí, bọn họ còn hối hận vì đã bảo Mục Hàn ở lại.

“Nếu đã như vậy thì tôi đi đây”, lúc này Mục Hàn mới hài lòng gật đầu và nói: “Mày nhớ cho kỹ, đừng tưởng mang cái danh hội con ông cháu cha Đông Hải thì có thể làm càn”.

“Ít nhất, người phụ nữ của Mục Hàn này, chúng mày muốn đùa cho vui cũng không được!”

Mục Hàn tiện tay ném Tiêu Ngũ Nhạc xuống đất.

Sau đó rời đi.

Nhìn thấy Tiêu Ngũ Nhạc bị đánh không còn ra hình người, tất cả các thành viên trong hội con ông cháu cha đều nhìn về phía Kiều Dật hỏi: “Cậu Kiều, giờ chúng ta nên làm gì?”

“Sao hả, lẽ nào mấy người còn muốn đuổi theo hắn sao?”, Kiều Dật cáu kỉnh nói: “Đương nhiên là phải đưa anh Tiêu đến bệnh viện trước rồi, không thấy anh Tiêu bị thương nặng như thế rồi hay sao?”

Ở một bên khác, Lâm Nhã Hiên cũng đang rất lo lắng cho sự an toàn của Mục Hàn.

Nhìn thấy Mục Hàn trở về an toàn và bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô hỏi: “Chồng à, đám cậu ấm đến từ Đông Hải không làm khó anh đấy chứ?”

“Hơ!”, Mục Hàn cười và nói: “Chỉ là đám công tử bột cỏn con mà thôi, anh đã giải quyết xong cả rồi”.

Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên theo thói quen lại nghĩ rằng chắc chắn Mục Hàn lại mượn danh nghĩa của nhà họ Sở ở Đông Hải xử lý đám cậu ấm đó.

“Phải rồi”, Mục Hàn suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Hiện giờ Lư Vy đang vô cùng nổi tiếng, có câu nói rằng nổi tiếng thì sẽ nhiều thị phi. Vấn đề an toàn của cô ấy cũng cần phải chú trọng hơn”.

“Ngoài việc bố trí một vệ sĩ riêng, mỗi khi Lư Vy ra ngoài cũng phải bố trí thêm vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ, đảm bảo không xảy ra chuyện gì”.

“Những vệ sĩ này điều động từ tập đoàn Phi Long đi”.

“Dạ, vẫn là chồng cân nhắc chu đáo”, Lâm Nhã Hiên cũng thể hiện sự đồng tình: “Chỉ là lại phải phiền đến tập đoàn Phi Long rồi”.

“Phiền gì đâu em”, Mục Hàn cười hi hi nói: “Em cứ coi tập đoàn Phi Long như công ty của mình là được”.

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn đầy vẻ nghi ngờ.

“À!”, Mục Hàn vội giải thích: “Ý anh là, quan hệ của anh và anh Long rất tốt, hơn nữa Phương Viên lại là bạn thân của em, thêm vào đó tập đoàn Phi Long còn đầu tư lớn cho tập đoàn Thiên Thành, hai bên đã sớm thân nhau như một nhà rồi!”

“Tương lai của tập đoàn Thiên Thành cũng là tương lai của tập đoàn Phi Long!”

“Là vậy à?”, lúc này Lâm Nhã Hiên mới như chợt hiểu ra: “Chồng này, vừa rồi nghe anh nói vậy, suýt nữa em tưởng anh chính là ông chủ của tập đoàn Phi Long cơ”.

Mục Hàn cười ha hả.

Sau khi bị thất bại nặng nề trong tay của Mục Hàn, đám người của hội con ông cháu cha Đông Hải đã bặt tăm bặt tích mấy ngày nay.

Lâm Nhã Hiên tiếp tục chuyên tâm với công việc bận rộn.

Lư Vy vẫn quay phim như bình thường.

Tập đoàn Thiên Thành cũng đang có những bước phát triển nhảy vọt.

Tuy nhiên, ngày tháng trôi qua, Lâm Nhã Hiên không khỏi có chút lo lắng.

Ngày nọ, Lâm Nhã Hiên thật sự không thể tĩnh tâm được, thế là cô liền gọi điện bảo Mục Hàn tới.

“Có chuyện gì vậy vợ?”

Mục Hàn đến trong vòng chưa đầy năm phút.

“Chồng này, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, em muốn hỏi anh là chuyện một tỷ tệ mà bà nội nói với anh, anh đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Chỉ chuyện này thôi hả?”, Mục Hàn hơi ngạc nhiên.

Không ngờ, Lâm Nhã Hiên lại gọi điện thoại cho mình chỉ để hỏi chuyện này.

“Mục Hàn, em biết anh rất không thích bà nội. Thực ra em cũng không thích cách bà nội xử lý sự việc”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nhưng đâu còn cách nào khác, dù sao bà ấy cũng là bà nội em, là gia chủ của nhà họ Lâm”.

“Cho nên, em vẫn phải để tâm đến một vài yêu cầu của bà”.

“Anh đồng ý với cách nghĩ của em”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có điều chuyện một tỷ tệ kia em không cần phải lo. Đến hạn, anh sẽ tự thu xếp được”.

Chỉ một tỷ tệ đối với Mục Hàn thực sự không là gì cả.

Nó chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.

Nhưng theo như Lâm Nhã Hiên thấy thì thái độ này của Mục Hàn lại hoàn toàn không giống như thế.

Lâm Nhã Hiên vô thức nghĩ rằng, Mục Hàn chắc chắn lại mượn danh nghĩa của nhà họ Sở để kiếm số tiền một tỷ tệ này.

“Ờ!”, Lâm Nhã Hiên không khỏi có chút thất vọng.

Vì dù sao yêu cầu của bà cụ Lâm là Mục Hàn phải kiếm được một tỷ tệ mà không nhờ vào sự trợ giúp của bất cứ lực lượng nào.

Mặc dù điều kiện này có ý làm khó Mục Hàn, nhưng thực ra cũng là đang thăm dò xem Mục Hàn có chí tiến thủ hay không.

Từ thái độ hiện tại của Mục Hàn cho thấy, rõ ràng anh đã không có cách nào so sánh được với một Mục Hàn từng hừng hực khí thế sáng lập ra tập đoàn Phi Mục vào sáu năm trước nữa rồi.

“Chồng à, em hi vọng anh có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm được một tỷ tệ đó”.

Tuy có chút thất vọng nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn tỏ rõ thái độ.

“Em yên tâm đi”, Mục Hàn cười: “Đương nhiên là anh dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm một tỷ tệ rồi”.

Mục Hàn hoàn toàn không biết cách nghĩ trong lòng của Lâm Nhã Hiên hiện giờ.

 

Bệnh viện số một của tỉnh.

Bên ngoài một phòng bệnh VIP.

Kiều Dật và các thành viên khác của hội con ông cháu cha Đông Hải đều đang chờ đợi.

Kể từ khi đưa Tiêu Ngũ Nhạc đến bệnh viện để điều trị, nhân vật số hai của hội con ông cháu cha Đông Hải này đã hôn mê suốt mấy ngày rồi.

Lúc này, một bác sĩ người nước ngoài mặc áo choàng trắng đi tới.

“Bác sĩ, anh Tiêu thế nào rồi?”, Kiều Dật lập tức bước lên phía trước hỏi bằng tiếng Anh.

Sau khi tiết lộ thân phận của Tiêu Ngũ Nhạc, bệnh viện số một tỉnh không dám sơ suất, họ trực tiếp cử một bác sĩ nước ngoài có trình độ y học giỏi nhất đến chữa trị cho Tiêu Ngũ Nhạc.

Không phải bác sĩ ở Hoa Hạ thua kém người ta, nhưng với thân phận của Tiêu Ngũ Nhạc, không bác sĩ nào trong nước dám tùy tiện chữa trị.

Trong trường hợp có sai sót, cái họ đánh mất không chỉ là tiền đồ phía trước.

Mà thậm chí còn phải trả giá bằng cả tính mạng.

“Còn chưa biết được”, bác sĩ nước ngoài trả lời: “Tôi vào trong xem đã”.

Bình luận

Truyện đang đọc