ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 66: Thao tác mạnh như hổ

“Trần Kiếm Văn là cậu ruột của anh sao?”

Lâm Thù Nhi ngạc nhiên che miệng hỏi.

Lâm Nhã Hiên cũng khẽ nhướng đôi mắt đẹp liếc nhìn Vi Dương.

Chỉ có Mục Hàn vẫn thích thú xem ti vi!

“Đúng, đúng vậy! Hoàn toàn chính xác! Mọi người nhìn xem, đây là bức ảnh bọn anh chụp trong bữa tối gia đình vào tháng trước!”

Vi Dương dương dương tự đắc lấy trong ví ra một tấm ảnh, đưa cho Lâm Nhã Hiên!

Trong tấm ảnh, Trần Kiếm Văn đang đặt tay lên vai Vi Dương với nụ cười trên môi.

“Chị!”

Lâm Thù Nhi phấn khích kéo tay áo của Lâm Nhã Hiên!

“Ừ! Vi Dương, chuyện lúc nãy tôi vừa nói vẫn phải phiền anh giúp đỡ, giải thích với Hội trưởng Trần – cậu của anh, chúng tôi sẵn sàng chịu chi phí y tế và mọi khoản bồi thường cho con trai của ông ấy. Chỉ mong ông ấy có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Lâm Phi Yến!”

Lâm Nhã Hiên nói một cách có chừng mực, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước cô còn lo lắng không biết tìm anh chàng đại gia siêu giàu kia bằng cách nào và làm sao để mở miệng nhờ vả, bây giờ đã tìm được hi vọng mới rồi.

Ngay sau đó.

Vi Dương đứng thẳng, mặt kích động đến nỗi đỏ bừng như gấc.

Hắn vừa phát hiện ra ánh mắt Lâm Nhã Hiên nhìn hắn đã khác biệt! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!

“Yên tâm đi, chuyện mà Nhã Hiên em đã giao thì cho dù có nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng, anh cũng không chối từ”.

Vi Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại đắc ý liếc xéo Mục Hàn.

“Cậu ruột cái quái gì chứ, theo anh thấy còn không bằng một chai rượu rẻ tiền của anh!”

Mục Hàn bĩu môi khinh thường nói.

“Mục Hàn! Vừa nãy trong cuộc họp gia tộc, anh giật dây xúi giục chị gái tôi đồng ý cứu Lâm Phi Yến, lúc trở về thì chẳng có cách nào giải quyết, bây giờ khó khăn lắm anh Dương mới tìm được cách, mà anh lại quái gở nói năng bậy bạ, đúng là đồ phế vật vô dụng”.

Lâm Thù Nhi tức giận trừng mắt nhìn Mục Hàn và lớn tiếng chửi bới.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, theo anh thấy, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách người anh em này được, nếu anh ta có tiền, hoặc cậu của anh ta là hội trưởng của Liên đoàn Công thương, cũng là một giáo sư trẻ tuổi thì anh tin rằng anh ta cũng có cách giải quyết!”

Vi Dương vênh váo tự đắc nói, khóe miệng nhếch lên mang theo ý mỉa mai giễu cợt!

“Hừ! Đồ vô dụng, anh học hỏi anh Dương đi, đây mới là người đàn ông chân chính!”

Lâm Thù Nhi khoanh tay trước ngực, giận dữ trừng mắt lườm Mục Hàn và nói.

“Thù Nhi, Chuyện đã qua rồi! Không phải em bảo Vi Dương đến đây để dạy kèm cho em sao? Mau lên phòng học bài đi!”

Lâm Nhã Hiên sợ nếu Lâm Thù Nhi nói tiếp thì không biết sẽ nói khó nghe đến mức nào nữa, nên vội vàng ngăn cô ta lại.

Ngay sau đó.

Lâm Thù Nhi hậm hực không vui bước vào phòng học bài với Vi Dương.

“Thù Nhi không phải cố ý đâu, nó chỉ là nhanh mồm nhanh miệng”.

Lâm Nhã Hiên nhẹ giọng an ủi.

“Ừ, anh biết rồi, anh sẽ không chấp nhặt với một cô nhóc”.

Mục Hàn cười đáp.

“Còn nữa…”

“Tôi và anh chàng đại gia siêu giàu đó… không có gì đâu!”

Lâm Nhã Hiên đỏ mặt nói, sau đó xấu hổ bỏ chạy.

“Cô vợ ngốc, sao em có thể không liên quan gì đến anh chàng đại gia siêu giàu được chứ? Anh ta là chồng em đấy!”

Mục Hàn nhìn bóng lưng của Lâm Nhã Hiên, lắc đầu cười gượng.

Một giờ đồng hồ sau.

“Chị ơi! Em học xong rồi, ngày thường anh Vi Dương tương đối bận, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi! Hay là chúng ta ra ngoài đi chơi cùng anh ấy đi?”

Lâm Thù Nhi vươn người lớn tiếng hô hào, không quên trao đổi ánh mắt với Vi Dương.

“Ồ… cũng được, chỉ là không biết Vi Dương muốn đi đâu?”

Vốn dĩ Lâm Nhã Hiên muốn từ chối thẳng, nhưng chợt nhận ra bây giờ bản thân cô đang cầu cạnh người ta nên đành phải đồng ý.

“Đến Hồ Điệp Cốc ở phía Tây thành phố đi, nghe nói vào thời điểm này mỗi năm, trên núi khắp nơi đều là bươm bướm, rất đẹp!”

“Chi bằng dẫn theo người anh em Mục Hàn cùng đi, cả ngày anh ta ở trong phòng buồn chán cũng thật đáng thương!”

Vi Dương nói với ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.

“Ừ!”

Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi kinh ngạc trả lời, đôi mắt đẹp đong đầy sự bất ngờ.

Mục Hàn cũng nhẹ nhàng đặt điều khiển từ xa xuống, liếc mắt nhìn Vi Dương.

Thú vị đấy!

Vậy mà lại chủ động đề nghị dẫn theo tôi đi cùng, e rằng chẳng đơn giản vậy đâu?

“Được rồi! Cả ngày ở trong phòng với vợ đúng là hơi chán thật!”

Mục Hàn nói với vẻ thích thú.

Giây tiếp theo.

Nụ cười trên mặt Vi Dương hơi cứng ngắc, ánh mắt hắn nhìn về phía Mục Hàn lóe lên sự thâm độc nham hiểm!

“Hì hì, người anh em Mục Hàn đã lâu không ra ngoài thì nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy”.

Vi Dương nói với hàm ý sâu xa, liên tục nở nụ cười khẩy.

“Vợ ơi đi thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài”.

Mục Hàn nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Vi Dương, nhưng anh chẳng thèm để tâm, mà đi thẳng đến rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhã Hiên bước ra ngoài.

“Hừ! Đợi lát nữa, Vi Dương tôi nhất định sẽ cho anh biết thế nào gọi là tuyệt vọng!”

Vi Dương căm hận nhìn hai người Mục Hàn tay trong tay rời đi, ý nghĩ xấu xa tàn ác xuất hiện trong đầu hắn.

Ngay sau đó, hắn lấy ra một chiếc điện thoại di động.

“Mọi thứ cứ làm theo đúng kế hoạch!”

Sau khi gửi tin nhắn, nụ cười nhạt trên mặt Vi Dương càng lúc càng rõ.

“Chi bằng ngồi chiếc Bentley của anh đi. Chiếc Emgrand quá chật hẹp, anh luôn tự hỏi rằng chiếc xe đó có phải là dành để chở súc vật hay không!”

Ngoài cửa, Vi Dương chán ghét nhìn xe của Mục Hàn, lắc đầu nói.

“Đúng vậy chị, hôm nay chúng ta đi đông người, hay là ngồi xe của anh Dương đi, em muốn ngồi trên xe Bentley xem cảm giác như thế nào!”

Lâm Thù Nhi hào hứng nói.

Lâm Nhã Hiên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngước nhìn Mục Hàn hỏi ý kiến.

“Anh không thành vấn đề, dù sao có người bằng lòng làm tài xế thì anh cũng không ngăn cản”.

Mục Hàn dứt lời lập tức mở cửa sau và ngồi lên xe!

“Mời…”

Vi Dương vừa mở cửa ghế lái phụ ở đằng trước, chuẩn bị lịch sự mời Lâm Nhã Hiên ngồi lên.

Không ngờ.

Cô không hề do dự bước lên xe ngồi bên cạnh Mục Hàn.

“Anh Dương, em có thể ngồi ở ghế trước không?”

Lâm Thù Nhi hào hứng hỏi.

“Tất nhiên là được”.

Vi Dương miễn cưỡng nặn ra nụ cười trên mặt, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người ghế sau cười nói vui vẻ, ngọn lửa giận trong lòng hắn lại bùng cháy.

Giây tiếp theo.

Hắn nhấn ga, chiếc Bentley gầm rú lao nhanh trên đường.

“Con đường này không giống với con đường đến Hồ Điệp Cốc lắm nhỉ?”

Mục Hàn nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nhã Hiên nhìn phong cảnh qua cửa sổ, trên mặt cũng ngờ vực khó hiểu.

“Ồ, đây là một con đường mòn nhỏ, tôi rất quen thuộc! Đến Hồ Điệp Cốc có thể tiết kiệm được một nửa thời gian!”

Vi Dương lơ đễnh đáp, thỉnh thoảng nâng đồng hồ lên nhìn.

“Sao vẫn chưa xuất hiện vậy chứ?”

Sắc mặt Vi Dương tối sầm lại như thể sắp vắt ra nước.

Để trả thù và tiếp cận với Lâm Nhã Hiên, hôm nay hắn đã đặc biệt bỏ ra số tiền lớn để mời một vài tên côn đồ đến đây gây rối.

Theo kế hoạch, hắn để Mục Hàn ra tay trước, sau đó đám côn đồ sẽ hung tợn đánh anh một trận, cuối cùng mới đến lượt hắn ra mặt, anh hùng cứu mỹ nhân!

“Đến rồi”.

Vi Dương nhìn thấy bốn năm gã đàn ông cường tráng, đầu trọc xuất hiện ở con hẻm nhỏ phía trước, trong lòng không khỏi vui như nở hoa!

Hắn đạp chân ga!

Bấm còi!

Thắng xe gấp!

Rầm!

Sau một loạt các thao tác điều khiển xe mạnh như hổ, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Mấy gã đàn ông vạm vỡ đầu trọc bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, sau đó nhíu mày nổi giận nhanh chóng bao vây chiếc Bentley!

“Tài xế, cút xuống đây cho tao”.

Mấy gã đàn ông cường tráng tức giận hét lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc