ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 559 – Chiếc ghế bành thứ ba

Sắc mặt của Sở Nhậm Hòa cùng các gia chủ phân nhánh khác đều thay đổi.

Bởi vì bọn họ biết rằng có Sở Chí Toàn ở đó thì họ sẽ không thể vượt qua được nhà họ Sở ở Đông Hải.

Trừ khi họ đã làm được chiến tích gì đó khiến cụ tổ phải nhìn bằng con mắt khác.

Nhưng cho dù thành tích của bọn họ có lớn đến đâu, làm sao có thể so với thân phận thiếu tướng quân đoàn Côn Luân của Sở Chí Toàn chứ?

Hơn nữa Sở Chí Toàn còn là cánh tay đắc lực của đại thống soái!

“Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!”

Sở Quy Thiên nói tốt lắm liên tục ba lần, cụ ta rất trìu mến kéo Sở Chí Toàn đến bên cạnh mình, chỉ vào chiếc ghế bên trái nói: “Nào, Chí Toàn, cháu trai yêu quý, ngồi bên cạnh cụ đi!”

Lúc này mọi người trong gia tộc họ Sở mới hiểu vì sao bên cạnh cụ tổ lại có thêm hai chiếc ghế bành.

Chắc hẳn nhà họ Sở ở Đông Hải đã chuẩn bị từ lâu.

Có thể ngồi cùng cụ tổ, thân phận thiếu tướng quân đoàn Côn Luân của Sở Chí Toàn đúng là có tư cách.

Nhìn thấy Sở Chí Toàn ngồi bên cạnh Sở Quy Thiên, những gia chủ còn lại của nhà họ Sở đều ghen tị.

Bởi vì một khi ngồi bên cạnh cụ tổ trong buổi họp thường niên của dòng họ Sở là đồng nghĩa với việc được sự công nhận của cụ tổ, sau này cho dù là nhánh nào của nhà họ Sở cũng đều phải tuân theo sự sắp đặt của người ngồi bên cạnh cụ tổ một cách vô điều kiện.

Mục Hàn thấy cái ghế còn lại trống không, lập tức hiểu ra hẳn là nó được chuẩn bị cho đại thống soái là mình, vì vậy anh liền cười nói: “Coi như Sở Nhậm Hành thức thời, còn biết chuẩn bị cho tôi một chiếc ghế!”

Mục Hàn nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế bành.

Lúc này, Sở Nhậm Hành chợt kinh hãi.

Cụ ta lập tức mắng: “Mục Hàn, cậu đang làm cái gì vậy?”

“Mau cút xuống cho tôi!”

Mục Hàn nói: “Cái ghế mà ông tự tay chuẩn bị cho tôi, nếu như tôi không ngồi thì chẳng phải sẽ khiến ông thất vọng hay sao?”

“Khốn kiếp, mày đang nói linh tinh cái gì vậy?”, Sở Nhậm Hành tức giận nói: “Cái thứ con hoang vô học như mày còn có chút liêm sỉ nào không vậy?”

“Lẽ nào mày không nhìn thấy bao nhiêu vị trưởng bối ở đây, ai nấy đều lớn tuổi hơn mày, vai vế cao hơn mày mà họ còn không ngồi, mày có tư cách gì mà ngồi vào đó hả?”

Chính vào lúc Sở Nhậm Hành đang khiển trách Mục Hàn, Sở Nhậm Hòa liền chớp cơ hội.

Cụ ta cũng tham gia dạy dỗ Mục Hàn: “Sở Nhậm Hành, tôi nói chú cố ý đúng không? Cháu ngoại của chú thật vô văn hóa, hống hách đến mức không coi cụ tổ ra gì!”

“Đây không phải là chỗ ngồi bình thường mà là ngồi cùng với cụ tổ. Lẽ nào một đứa con hoang như cậu ta còn có tư cách ngồi đó hơn cả chú hay sao?” Sở Nhậm Hòa nói như vậy lập tức kích động những gia chủ các nhánh còn lại.

“Phải đó! Cậu ta là cái thá gì mà có thể ngồi ngang hàng với cụ tổ?”

“Sở Nhậm Hành, ông cố tình cử cháu ngoại của mình ra để phá hoại đúng không?”

Thấy sự chú ý của những nhánh họ Sở khác đã được chuyển từ Sở Chí Toàn sang Mục Hàn thành công, khóe miệng Sở Nhậm Hòa hơi nhếch lên, lộ ra vẻ đắc ý không dễ nhận ra.

Cho dù Sở Chí Toàn có là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, chỉ cần Mục Hàn vẫn còn quấy rối thì nhà họ Sở ở Nam Hồ vẫn còn cơ hội.

“Tôi, tôi…” Sở Nhậm Hành thực sự khó giải thích khi một lần nữa trở thành mục tiêu chỉ trích của đám đông.

Cụ ta hận đến mức chỉ muốn xé Mục Hàn ra thành nhiều mảnh.

Tên Mục Hàn này thật đúng là đồ óc chó.

Cậu ta ba lần bốn lượt cố tình gây sự làm mất thể diện của nhà họ Sở ở Đông Hải.

Nếu không có Mục Hàn, lúc này nhà họ Sở ở Đông Hải hoàn toàn có thể được nở mày nở mặt nhờ Sở Chí Toàn.

Hầu như toàn bộ người nhà họ Sở ở Đông Hải đều nhìn Mục Hàn với vẻ căm hận.

Chỉ có Sở Chiêu Quân nhìn Mục Hàn với ánh mắt tràn đầy biểu cảm.

Sở Anh ở một bên thấy vậy vội vàng kéo con gái lại nghiêm túc cảnh cáo: “Bố biết là lần trước trong vụ Tang Kiệt quân phiệt vùng Đông Nam con có quan hệ khá tốt với Mục Hàn. Nhưng sau này con đừng có qua lại với cậu ta nữa. Thằng nhóc này là sao chổi, chỉ mang lại tai họa cho chúng ta thôi!”

“Không đâu”, Sở Chiêu Quân lắc đầu: “Con cảm thấy anh Mục Hàn rất tốt mà”.

“Cái con nhóc này thật không biết tốt xấu”, Sở Anh trách mắng: “Người ta mới nói mấy câu dễ nghe thì đã bị dụ đến mức mê muội đầu óc rồi”.

“Kể cả cậu ta có thực sự đối tốt với con thì đã làm sao?”

“Cậu ta chỉ là một thằng ở rể vô dụng, là một thằng hề mà nhà họ Sở chúng ta coi thường thôi!”

Sở Chiêu Quân cười nói: “Bố, bố đừng nói anh Mục Hàn như vậy. Anh ấy không phải người ở rể vô dụng gì cả. Anh ấy có lai lịch lớn lắm đấy, nếu như anh ấy nói ra thân phận của mình thì chắc chắn sẽ khiến bố kinh ngạc đến rớt cả hàm ra đó!”

Nghĩ đến cảnh tượng hội con ông cháu cha ở Đông Hải do Mộ Dung Phương đứng đầu cung kính với Mục Hàn ở quán bar Thị Dã tối hôm qua, Sở Chiêu Quân vẫn còn cảm thấy rất sốc.

“Rốt cuộc Mục Hàn đã làm gì với con? Sao con lại đánh giá cậu ta tốt như vậy chứ?”, Sở Anh tỏ ra bất lực nói: “Được rồi, được rồi! Dù sao bố cũng không cho phép sau này con qua lại với nó nữa!”

Sở Chiêu Quân nhún vai, tỏ vẻ như không.

Và khi Sở Nhậm Hành trở thành mục tiêu của đám đông, Sở Nhậm Hòa không bỏ lỡ cơ hội tấn công, tiếp tục chất vấn Sở Nhậm Hành: “Sở Nhậm Hành, nhà họ Sở trên khắp cả nước đều kính trọng cụ tổ, cụ tổ ngồi trên ghế đó là lẽ đương nhiên!”

“Chú nói Sở Chí Toàn là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái, cậu ấy ngồi trên chiếc ghế bành cạnh đó, tôi cũng không có gì để nói”.

“Nhưng chú lại chuẩn bị những ba chiếc ghế bành, rốt cuộc là có ý gì hả?”

“Chẳng lẽ nó thực sự được chuẩn bị cho một đứa cháu ngoại ngoài giá thú của chú hay sao?”

Ngay khi Sở Nhậm Hòa dứt lời, tất cả mọi người liền phá lên cười.

Và những gì Sở Nhậm Hòa muốn thấy chính là hiệu ứng này.

Sở Nhậm Hành cảm thấy vô cùng nhục nhã đến mức đỏ bừng mặt: “Tôi, tôi, tôi…”

“Nhậm Hành, cậu mau nói xem, chiếc ghế thứ ba là như thế nào vậy?”, ngay cả Sở Quy Thiên cũng vô cùng tò mò.

“Được rồi! Cụ tổ, nếu đã như vậy thì cháu cũng nói luôn”, Sở Nhậm Hành đầy bất lực nói: “Vốn dĩ chiếc ghế thứ ba này là cháu muốn dành cho cụ một sự bất ngờ”.

“Bởi vì cháu muốn để nó cho một người cực kỳ quan trọng”.

“Tuy nhiên, với tình hình hiện giờ, xem ra cháu chỉ có thể tiết lộ trước thôi.”

Khi nghe Sở Nhậm Hành nói, đám đông liền xôn xao.

Bởi vì theo như giọng điệu của Sở Nhậm Hành, chiếc ghế bành thứ ba này chắc chắn chỉ dành cho những vị khách hạng nặng.

Hơn nữa, địa vị của vị khách này thậm chí có thể so sánh với vụ tổ Sở Quy Thiên.

Lại nhìn thấy ai nấy trong gia tộc họ Sở ở Đông Hải mang vẻ mặt đắc ý phấn khởi, hiển nhiên vị khách này cực kì quan trọng, lai lịch sâu xa, thậm chí có thể nhanh chóng xác lập địa vị ngay trước mặt cụ tổ.

Nhìn thấy tư thế của nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Nhậm Hòa không khỏi hơi lo sợ.

Bởi vì nếu đúng như vậy, mọi việc nhà họ Sở ở Nam Hồ làm đều thành công cốc.

Nghe thấy những gì Sở Nhậm Hành nói, Sở Quy Thiên không khỏi tò mò: “Nhậm Hành, cậu nói xem, rốt cuộc là bất ngờ gì vậy? Cậu đã mời nhân vật lớn kinh thiên động địa cỡ nào?”.

Bình luận

Truyện đang đọc