ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 409: Giải quyết xong thế giới ngầm ở tỉnh

Giờ phút này, Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng đều hiểu ra.

Tưởng Đỉnh Thiên nắm quyền ở tỉnh mấy chục năm, vì sao lại thất bại chỉ trong một sớm một chiều?

Thanh thế của tập đoàn Chu Thức cực lớn, đủ để hình thành thế cân bằng với Tưởng Đỉnh Thiên, thậm chí còn mời được Đại quốc sư Đảo Quốc – Abe Seimei, nhưng vẫn thất bại tháo lui.

Một tập đoàn Phi Long bé nhỏ ở Sở Bắc lại có thể làm lung lay hai thế lực lớn đã ăn sâu gốc rễ ở tỉnh, nếu đằng sau họ không có bối cảnh cực lớn thì sao có thể làm được?

Chỉ là bọn họ không tài nào đoán được người đứng sau tập đoàn Phi Long lại là đại thống soái!

Đối đầu với đại thống soái không phải là tự tìm đường chết hay sao.

“Được!”, Mục Hàn cười nói: “Nếu các ông đã bày tỏ thái độ, vậy có nghĩa là các ông bằng lòng nghe theo mệnh lệnh tôi đưa ra, duy trì hòa bình cho thế giới ngầm ở tỉnh”.

“Chúng tôi bằng lòng!”, Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng đồng thời gật đầu.

“Vậy thì…”, Mục Hàn gõ ngón tay lên mặt bàn, bắt đầu cân nhắc: “Chiến thần nước Tài, dù sao ông cũng là một trong những tội phạm chiến tranh chủ yếu trong cuộc xâm lược lãnh thổ nước Hoa Hạ vào sáu năm trước, nay ông xuất hiện ở lãnh thổ Hoa Hạ, tôi vốn dĩ nên trị ông tội chết. Nhưng xét thái độ thành khẩn nhận sai của ông, tôi sẽ tha cho ông một đường sống”.

“Thế này đi, ông hãy tự động rời khỏi Hoa Hạ, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa”.

“Cảm ơn đại thống soái đã tha mạng, tôi cảm kích vô cùng!”, chiến thần nước Tài vội vàng cảm ơn, nhưng ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà tôi có một yêu cầu quá đáng, mong đại thống soái có thể đáp ứng!”

“Nói đi”, Mục Hàn gật đầu.

“Kể từ sáu năm trước, thực lực quốc gia của nước Tài ngày càng suy yếu, nhiều thế lực trong nước đấu đá nhau, ngày nào cũng có hỗn chiến quân phiệt, ở đó đã không còn nơi cho tôi sống yên ổn. Nếu đại thống soái không chê, tôi xin được làm nộ lệ dưới trướng đại thống soái, tùy đại thống soái sai khiến!”

Dường như cảm thấy lời nói của mình hơi đường đột, chiến thần nước Tài lại bổ sung: “Nếu đại thống soái thấy không thỏa thì tôi sẽ không nhắc lại nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi Hoa Hạ!”

“Đề nghị của ông đáng để tôi suy xét”, Mục Hàn hơi bất ngờ.

Đương nhiên Mục Hàn cũng biết về tình hình nội bộ nước Tài hiện nay.

Giống như thời kỳ Tam Quốc của Hoa Hạ, quần hùng nổi dậy, hỗn chiến quân phiệt ở khắp mọi nơi.

Với quá khứ huy hoàng và thực lực của chiến thần nước Tài, ông ta đầu quân vào bất cứ quân phiệt nào ở nước Tài cũng có thể trở thành ông trùm một phương.

Nhưng chiến thần nước Tài vẫn lựa chọn nương thân dưới trướng Thái Sư, đủ để chứng minh ông ta luôn ghi nhớ lời dặn của Mục Hàn.

Nếu bây giờ đuổi chiến thần nước Tài về nước, để ông ta hỗ trợ cho một bên quân phiệt nào đấy hoàn thành sự nghiệp thống nhất nước Tài, từ đó trở thành một thế lực mới đe dọa biên giới Hoa Hạ, đương nhiên Mục Hàn không muốn nhìn thấy điều đó.

“Tôi chấp nhận đề nghị của ông”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng dù sao ông cũng từng là chiến thần nước Tài, thật sự không tiện xuất hiện ở những nơi đông người. Vậy nên, ông hãy ở lại bên cạnh tôi, để tôi sai khiến bất cứ lúc nào”.

Nghe thấy Mục Hàn đồng ý, chiến thần nước Tài mừng như điên, vội vàng dập đầu, không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn đại thống soái đã giúp tôi sống lại! Tôi nhất định sẽ sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào, dầu sôi lửa bỏng cũng không chùn bước! Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”

Với chiến thần nước Tài mà nói, ở lại bên cạnh Mục Hàn là sự lựa chọn tốt nhất.

Giải quyết chuyện đi hay ở của chiến thần nước Tài xong, Mục Hàn lại nhìn sang Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng.

“Chúng tôi cũng sẵn sàng đợi lệnh của đại thống soái bất cứ lúc nào!”, Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng không hẹn mà cùng hô lên.

“Ha ha! Lần này tôi đến tỉnh không phải để phá vỡ sự cân bằng giữa các ông, tôi chỉ hi vọng ba người các ông có thể chung sống hòa bình, để thế giới ngầm ở tỉnh được bình yên!”

Thế lực thuộc thế giới ngầm hầu như có mặt ở khắp mọi nơi.

Muốn diệt tận gốc bọn họ là chuyện không thể.

Bởi vì diệt thế lực này rồi cũng sẽ có thế lực khác trỗi dậy.

Cho nên Mục Hàn dự định giữ thế cân bằng giữa ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng.

Để bọn họ kiểm soát thế giới ngầm ở tỉnh.

Suy cho cùng, ba người này cũng từng đi theo Tưởng Đỉnh Thiên, nay lại có thế lực lớn, rất có uy tín trong thế giới ngầm ở tỉnh.

Nghe ý của Mục Hàn có vẻ như muốn để ba người họ tiếp tục kiểm soát thế giới ngầm ở tỉnh, sắc mặt ba người hơi dịu lại.

Cuối cùng tảng đá nặng nề trong lòng cũng được cởi bỏ.

“Có điều, trong khoảng thời gian này, ba người các ông nhân lúc Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức biến mất mà làm mưa làm gió ở tỉnh cũng đã gây ra ảnh hưởng không tốt”, Mục Hàn nói tiếp: “Do đó, để trừng phạt các ông, tôi quyết định ba người mỗi người nộp ra mười tỷ tệ coi như cảnh cáo!”

“Không biết ý các ông thế nào?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng vội vàng gật đầu: “Chúng tôi bằng lòng nộp phạt!”

Mặc dù mười tỷ là con số khổng lồ, nhưng với Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng mà nói thì nó hoàn toàn không quan trọng bằng việc giữ được tính mạng và cơ nghiệp.

Chỉ cần giữ được mạng.

Chỉ cần cơ nghiệp vẫn còn đó.

Vậy thì lo gì sau này không kiếm lại được mười tỷ tệ.

Sau khi nhận ba mươi tỷ tệ của ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng, Mục Hàn bèn đi tìm Thống đốc.

“Thế là giải quyết xong rồi sao?”, Thống đốc vô cùng kinh ngạc với hiệu suất làm việc của Mục Hàn.

Vấn đề trị an của thế giới ngầm luôn khiến chính quyền tỉnh vô cùng đau đầu xem như đã tạm thời được giải quyết.

Hơn nữa, quan trọng là Mục Hàn còn mang về thu nhập ba mươi tỷ tệ cho chính quyền tỉnh.

“Dùng toàn bộ ba mươi tỷ tệ này vào việc công ích, không được dùng vào việc tư!”, Mục Hàn căn dặn.

“Tuân lệnh đại thống soái!”, Thống đốc cung kính trả lời.

Cùng lúc đó, sự sùng bái Mục Hàn trong lòng Thống đốc càng tăng thêm.

Bởi vì Mục Hàn hoàn toàn có thể bỏ túi riêng số tiền ba mươi tỷ tệ này, vả lại chắc chắn sẽ không ai biết.

Nhưng Mục Hàn lại nghĩ tới chuyện dùng ba mươi tỷ này vào việc công ích đầu tiên.

“Thật là quý hóa!”, nhìn theo bóng dáng Mục Hàn rời đi, Thống đốc không khỏi cảm khái: “Hoa Hạ có lãnh đạo cấp cao như đại thống soái thì còn lo gì nước nhà không hưng thịnh, dân tộc không giàu mạnh chứ!”

Ngay sau đó, Thống đốc giao lại ba mươi tỷ tệ này cho cơ sở từ thiện.

Đồng thời tuyên dương nghĩa cử cao đẹp của Mục Hàn trên các phương tiện truyền thông đại chúng.

Nhận được lời khen ngợi từ nhân dân ở tỉnh.

Sau khi giải quyết xong chuyện thế giới ngầm ở tỉnh, Mục Hàn đã quay về Sở Dương.

Vừa về đến Sở Dương, Mục Hàn đã nhận được thông báo của nhà họ Lâm bảo anh qua đó họp, nói rằng có việc quan trọng cần tuyên bố.

Mục Hàn đến nhà họ Lâm thì nhìn thấy tất cả mọi người đều có mặt.

Khung cảnh vô cùng long trọng.

“Mục Hàn, vốn dĩ nên thông báo chuyện này cho mày từ ngày hôm qua thì mày lại đi tỉnh mất, nhưng mà bây giờ mày biết cũng không muộn”, Lâm Long nhìn thấy Mục Hàn tới bèn lên tiếng: “Bây giờ tao chính thức thông báo cho mày, mày và Nhã Hiên đã ly hôn!”

“Tôi và Nhã Hiên đã ly hôn sao?”, Mục Hàn ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại không biết?”

Lâm Long cười híp mắt nói: “Không phải bây giờ mày biết rồi à?”

“Hơn nữa, giấy ly hôn của bọn mày cũng được làm xong rồi”.

Nói đoạn, Lâm Long lấy giấy ly hôn ra.

 

Bình luận

Truyện đang đọc