ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 88: Lâm Nhã Hiên xin lỗi?

“Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Tuyệt đối không được có sơ suất gì, đặc biệt là nghiệm thu, không được vì mấy thứ cỏn con mà tổn thất lớn!”

Bà cụ Lâm chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Long nhắc nhở.

“Bà nội cứ yên tâm, Vương Khoa là người của cháu! Anh ta chỉ tỏ vẻ bên ngoài để hù dọa người phụ nữ kia chút thôi, việc nghiệm thu đã được sắp đặt từ lâu rồi!”

Lâm Long vỗ ngực đảm bảo.

“Tốt! Tốt! Lâm Nhã Hiên, mày đừng có mà trách tao! Để mày ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc, ngày nào tao cũng phải lo lắng bất an!”

“Sản nghiệp của nhà họ Lâm, tuyệt đối không được rơi vào tay mày!”

Bà cụ Lâm nói với vẻ mặt u ám.

Mà lúc này, tại Hoa Viên Thế Kỷ.

“Mục Hàn! Anh gây rắc rối rồi! Tôi không hề quen biết với người bên quản lý bất động sản, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc, tiếp theo phải tìm ai bây giờ?”

“Hơn nữa, bây giờ cũng coi như đắc tội với Vương Khoa mất rồi, kết quả nghiệm thu không được thông qua, để bà nội biết thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình!”

Lâm Nhã Hiên sốt ruột đến mức đi qua đi lại, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

“Sợ là bà nội còn biết trước cả hai người chúng ta”.

Mục Hàn cười khẩy nói.

“Anh… anh có ý gì?”

Lâm Nhã Hiên dừng bước, hoài nghi nhìn Mục Hàn.

“Vợ à, em nghĩ mà xem, sự việc sao có thể trùng hợp như thế?”

“Lâm Long có việc đúng vào ngày nghiệm thu rồi tìm em giúp đỡ xử lý, mà người phụ trách nghiệm thu Vương Khoa lại muốn gây khó dễ cho chúng ta đủ kiểu! Mấu chốt nhất là trên mái nhà lại có nhiều thùng hàng đóng gói của cốt thép Lạc Long Kỳ một cách trùng hợp như thế!”

Mục Hàn chậm rãi phân tích.

“Nói như vậy, là Lâm Long cố ý hại tôi sao?”

“Sao anh ta dám làm như thế, bà nội nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!”

Lâm Nhã Hiên rất nhanh đã sắp xếp xong quá trình diễn ra mọi chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mặc dù Lâm Long chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất cũng không phải thằng ngu, không có cái gật đầu của bà nội thì anh ta tuyệt đối không dám đi nước cờ mạo hiểm như thế!”

Mục Hàn hơi đau lòng nhìn Lâm Nhã Hiên.

Cô một lòng cống hiến cho nhà họ Lâm, nhưng đi tới đâu cũng bị nhà họ Lâm bày mưu tính kế, đến cả bà nội – người thân thiết nhất cũng…

“Không, không phải đâu”.

Lâm Nhã Hiên vội vàng lắc đầu nói.

Chính ngay lúc này.

Một chiếc Maybach nhanh chóng dừng lại bên cạnh, một đoàn người vội vã đi vào bên trong.

“Bà nội… sao bà lại đến đây?”

Lâm Nhã Hiên nhìn thấy có người bước vào thì tiến nhanh lên phía trước và lo lắng hỏi.

“Hừ! Bọn tao còn không đến thì dự án Hoa Viên Thế Kỷ này sẽ hoàn toàn tiêu tùng mất thôi!”

“Lâm Nhã Hiên, lẽ nào mày không biết tầm quan trọng của dự án Hoa Viên Thế Kỷ đối với nhà họ Lâm hay sao? Ngay cả chuyện cỏn con này cũng xử lý không tốt, sao mày còn có mặt mũi mà giữ cái chức phó tổng giám đốc ở công ty!”

Vừa mới đến nơi, Lâm Long đã ngay lập tức nhảy ra chỉ trích Lâm Nhã Hiên.

“Bà nội, bà nghe cháu giải thích…”

Lâm Nhã Hiên lo lắng nói.

“Không cần nói nữa. Vấn đề của mày, lát nữa tao sẽ xử lý”.

Bà cụ Lâm không hài lòng trừng mắt nhìn Lâm Nhã Hiên một cái, ý bảo cô im mồm lại, sau đó liền đi về phía Vương Khoa.

“Vương Khoa vất vả rồi! Hôm nay thật sự xin lỗi ông, gây thêm phiền phức cho ông rồi!”

“Cô cháu gái này của tôi không có năng lực, có điểm nào đắc tội với Vương Khoa thì cũng mong ông bỏ quá cho!”

Bà cụ Lâm vừa cười vừa xin lỗi.

“Bà cụ Lâm, chúng ta cũng không phải lần đầu gặp gỡ, nói thật với bà, tôi vô cùng không hài lòng với người phụ nữ tên là Lâm Nhã Hiên này!”

“Trình độ chuyên nghiệp yếu kém, chỉ biết nói vòng nói vo, hơn nữa ngữ khí khi nói chuyện lại rất ngang ngược, không lịch sự chút nào! Tôi không thể hiểu nổi tại sao người như vậy có thể làm phó tổng giám đốc của công ty mấy người?”

Vương Khoa nhìn Lâm Nhã Hiên với vẻ mặt không tốt đẹp gì, cười khẩy nói với bà cụ Lâm.

Lâm Long nghe xong thì trong lòng vô cùng vui sướng, xem ra số tiền chi ra tối qua tuyệt đối không uổng phí!

“Vương Khoa yên tâm, lát nữa trở về công ty, tôi sẽ soạn ra văn kiện bãi bỏ chức phó tổng giám đốc của Lâm Nhã Hiên ngay lập tức!”

“Còn về chuyện nghiệm thu này…”

Bà cụ Lâm vừa nịnh nọt nhìn Vương Khoa vừa hỏi.

“Ha ha, chuyện nghiệm thu đơn giản thôi! Lát nữa tôi sẽ cho chuyên gia đến kiểm tra, chỉ cần chứng minh được mấy người không sử dụng cốt thép của Lạc Long Kỳ thì sẽ ngay lập tức đưa bà giấy chứng nhận nghiệm thu đạt tiêu chuẩn!”

Vương Khoa vui vẻ trả lời.

“Được! Vương Khoa, phiền ông qua đây một chút để tôi bảo đứa cháu gái bất tài này xin lỗi ông”.

Bà cụ Lâm nói xong thì dẫn theo Vương Khoa đang vênh váo tự đắc đi đến trước mặt Lâm Nhã Hiên.

“Nhã Hiên, xin lỗi đi!”

Bà ta không chút nể nang mắng mỏ Lâm Nhã Hiên.

“Bà nội, đây không phải lỗi của cháu!”

Lâm Nhã Hiên nói với vẻ ấm ức, giọng nói hơi nghẹn ngào.

“Càn quấy! Mày giữ chức phó tổng giám đốc công ty rồi ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ngay cả Vương Khoa cũng không coi ra gì, rốt cuộc ai cho mày cái dũng khí đấy?”

“Nói cho mày biết, về đến công ty, tao sẽ lập tức bãi bỏ chức vụ của mày, bây giờ mày xin lỗi ngay cho tao, nếu không thì ngày mai mày cũng không cần phải đến công ty nữa đâu!”

Bà cụ Lâm gõ mạnh cây gậy, lạnh lùng ra lệnh.

“Bà nội…”

Khóe mắt xinh đẹp của Lâm Nhã Hiên đong đầy nước mắt, bàn tay trắng hồng cũng siết chặt lại.

Đặc biệt là khi nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Long, trong lòng cô càng ấm ức hơn.

“Tôi… tôi xin…”

Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ, chậm rãi khom lưng lại, vẻ mặt đấu tranh chật vật.

Không còn cách nào khác, cô cố gắng lâu như vậy mới có thể giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, tuyệt đối không thể rời đi thảm hại như thế!

Trong nháy mắt.

Mục Hàn tiến lên phía trước một bước, ngăn cô lại.

“Em không sai, mà dù em có sai đi nữa thì cũng không cần xin lỗi!”

Mục Hàn lạnh lùng nói.

“Đồ vô dụng! Đừng có quên, mày chỉ là một thằng đi ở rể ở nhà họ Lâm, lẽ nào ngay cả lời của bà nội mà mày cũng dám làm trái lại?”

Lâm Long khinh thường quát tháo.

“Mục Hàn… anh tránh ra, dù… dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể rời khỏi công ty”.

Lâm Nhã Hiên nghẹn ngào nói.

“Đúng! Còn cả cậu ta! Bà cụ Lâm, ban nãy cái tên họ Mục này cũng nói năng ngông cuồng, bà cũng bắt cậu ta xin lỗi tôi ngay lập tức đi!”

Vương Khoa khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thách thức nhìn Mục Hàn.

“Không thành vấn đề, đồ phế vật, mày cũng mau qua đây khom lưng xin lỗi đi! Dù sao đối với mày thể diện cũng có tác dụng gì đâu, chuyện này mày cũng làm suốt đấy thôi”.

Không đợi bà cụ Lâm trả lời, Lâm Long đã cười khẩy thúc giục.

 

“Xin lỗi cũng được thôi, nhưng mà tôi có vấn đề này muốn hỏi một chút, hôm nay công việc nghiệm thu vốn là do anh phụ trách, nhưng mà đến lúc đấy thì lại giao hết mọi thứ cho Nhã Hiên, không biết anh bận việc lớn gì?”

“Còn cả bà nội, chúng tôi đến đây cùng lắm mới chỉ có nửa tiếng đồng hồ, mấy người sao có thể đến đây nhanh như thế, lẽ nào các người sớm đã biết Nhã Hiên sẽ gặp phải rắc rối hay sao?”

Mục Hàn nheo mắt hỏi.

“Láo xược! Tao làm gì cũng phải báo cáo với mày hay sao? Đừng cho rằng mày là con chó của tên đại gia siêu giàu mà có thể không coi ai ra gì! Mau xin lỗi, nếu không tao sẽ vĩnh viễn đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm!”

Bà cụ Lâm thấy Mục Hàn hỏi câu hỏi sắc bén như vậy thì tức tới lạnh căm!

“Ha ha, lúc tôi hỏi cũng không nghĩ là bà sẽ trả lời, vợ à, bây giờ em đã nhìn rõ bộ mặt thật của mấy người này chưa?”

Mục Hàn quay người hỏi Lâm Nhã Hiên.

Trong giây phút này, trái tim Lâm Nhã Hiên giống như bị dao đâm xuyên qua, chỉ biết lắc đầu, trên mặt toàn là nước mắt.

“Đúng rồi bà cụ Lâm, ban nãy thằng con rể quý hóa này còn giả bộ gọi điện thoại bắt lãnh đạo Phùng Hướng Dương của bên quản lý bất động sản chúng tôi đích thân đến gặp cậu ta, chuyện này nếu như truyền đến tai của ông ấy, sợ là…”

Vương Khoa đổ thêm dầu vào lửa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc