ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 304: Cút khỏi Sở Bắc

Ai ngờ Tần Nam vừa dứt lời, cửa khu nhà họ Tần truyền đến giọng nói vang dội: “Ai nói tập đoàn Phi Long không dám đến chứ?”

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa khu nhà họ Tần.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ đồ bảo vệ dẫn theo hai bảo vệ xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhất là hai bảo vệ phía sau còn cầm theo một tấm bảng được che lại bằng vải lụa màu đen.

Bảo vệ đi đầu chính là Vũ Minh – đội phó đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long.

“Đến rồi thì tốt! Nếu tập đoàn Phi Long chỉ là con chuột nhát gan thì trái lại tôi sẽ xem thường!”, Tần Quảng Vương gật đầu nói: “Thấy cách ăn mặc này của cậu, chắc không phải là anh Long đâu nhỉ!”

“Tần Quảng Vương thật có mắt nhìn!”, Vũ Minh cười ha ha nói: “Tôi quả thật không phải anh Long”.

“Nếu cậu không phải là anh Long, lẽ nào cậu là ông chủ bí ẩn đằng sau của tập đoàn Phi Long?”, Tần Quảng Vương hừ một tiếng.

“Muốn bảo ông chủ đứng sau tập đoàn của chúng tôi đích thân đến đây, e là Tần Quảng Vương ông vẫn không có tư cách”, Vũ Minh lắc đầu lại nói: “Tôi là Vũ Minh, là đội phó đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”

“Rầm!”, Vũ Minh vừa dứt lời, Tần Quảng Vương giơ tay đập mạnh lên bàn.

Cái bàn nứt ra ngay tức khắc.

Thấy vậy, mọi người đều rất kinh ngạc.

E rằng võ công mà Tần Quảng Vương tu luyện đã đạt đến mức hoàn mỹ.

“Tập đoàn Phi Long ức hiếp người quá đáng, thế mà lại chỉ sai một tên bảo vệ nhỏ bé đến tham gia buổi tiệc chiêu đãi, chứng tỏ không hề xem trọng Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương!”, Tần Nam lập tức nói: “Người đâu, bắt ba tên này lại cho tôi!”

“Khoan đã!”, Vũ Minh không nóng vội xua tay nói: “Tôi nghĩ đường đường là đội phó đội bảo vệ tập đoàn Phi Long, có thế nào cũng là quản lý cấp cao, sao vào miệng ông lại thành một bảo vệ nhỏ nhoi nhỉ?”

“Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!”, Tần Nam khinh thường nói: “Dù cậu có nói thế nào thì cậu cũng chỉ là một tên bảo vệ cỏn con thôi!”

“Có muốn trách thì cậu nên trách ông chủ các cậu đã bảo cậu đến tìm đến cái chết!”

“Tìm đến cái chết ư?”, Vũ Minh không khỏi bật cười: “Gia chủ nhà họ Tần nói vậy thì bữa tiệc chiêu đãi ngày hôm nay chính là một cái bẫy à?”

“Haizz, thật tiếc quá! Ông chủ đứng sau tập đoàn của chúng tôi còn cố ý dặn dò tôi nhất định phải tự tay giao món quà anh ấy đã dày công chuẩn bị cho Tần Quảng Vương! Bây giờ nhìn thái độ của các người, tôi nghĩ không cần nữa rồi!”

“Ông chủ đứng sau của các cậu còn chuẩn bị quà cho tôi à?”, lúc này Tần Quảng Vương lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy!”, Vũ Minh gật đầu, hắn vươn tay ra tấm bảng được che bằng vải đen đằng sau: “Chính là cái này!”

“Nếu Tần Quảng Vương muốn, bây giờ tôi sẽ lấy tấm vải đen này ra!”

“Được!”, Tần Quảng Vương đáp: “Tôi muốn xem ông chủ đằng sau của các cậu tặng tôi cái gì?”

Vũ Minh đi đến gần tấm bảng chậm rãi mở tấm vải đen ra.

“Cút!”

“Khỏi!”

“Sở!”

“Bắc!”

Khi tấm vải đen được kéo xuống, chữ trên tấm bảng dần hiện ra, mọi người đều biến sắc.

“Cút khỏi Sở Bắc?”, sắc mặt Tần Quảng Vương càng trở nên u ám, tức giận nói: “Tập đoàn Phi Long tặng quà lớn thật!”

Tần Quảng Vương lại giẫm chân một cái.

Bỗng chốc nền xi măng bị lún xuống gần một centimet.

“Ông ba, ông chủ bí ẩn của tập đoàn Phi Long đã tặng một món quà lớn như vậy thì nên bảo đàn em thay mặt ông ba tặng cho cậu ta một món quà thật lớn!”, lúc này Tần Phi Dương nói.

“Ừ!”, Tần Quảng Vương gật đầu.

Thân hình Tần Phi Dương chợt xoẹt qua nhanh như tia chớp, lúc ông ta đang định đánh vỡ tấm bảng.

Một bảo vệ đang cầm tấm bảng bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Tần Phi Dương với tốc độ cực nhanh như bóng ma không thua gì Tần Phi Dương.

Hơn nữa, hắn còn dễ dàng tiếp được đòn này của Tần Phi Dương.

Bảo vệ này chính là cựu binh vương Vương Học Bính.

Thực lực của Tần Phi Dương và Vương Học Bính ngang nhau, không thể tiến thêm bước nữa, ông ta cảm thấy khá ngạc nhiên.

Ông ta chạm bậc thềm rồi bật ngược về sau.

Nhưng lại lặng lẽ thu tay phải ra sau lưng.

Ông ta không khỏi run rẩy.

Dù sao cựu binh vương có giải ngũ đi chăng nữa, thực lực vẫn không hề giảm sút, cả người Tần Phi Dương bỗng cảm thấy tê dại.

“Không ngờ tập đoàn Phi Long lại có nhiều nhân tài như vậy, một tên bảo vệ nhỏ bé mà lại có thực lực lớn mạnh đến mức này!”, Tần Phi Dương thẳng thừng nói.

Còn Tần Quảng Vương ngồi đó quan sát hết mọi biểu hiện của Tần Phi Dương.

Ông ta là cấp dưới người thân cận của Tần Quảng Vương nên Tần Quảng Vương biết rõ thực lực của Tần Phi Dương.

Ngay cả Tần Phi Dương cũng bất lực thì chứng tỏ thực lực của bảo vệ này không hề tầm thường.

Thế nên muốn dựa vào việc đối phó với ba tên bảo vệ để dọa nạt tập đoàn Phi Long e là không được.

“Được rồi! Hôm nay là tiệc chiêu đãi, mọi người hà tất phải động chân động tay chứ?”, Tần Quảng Vương ngược lại rất biết cách tự tìm bậc thềm cho mình đi xuống, ông ta xua tay nói: “Quay về nói với ông chủ đứng sau tập đoàn của các cậu rằng Tần Quảng Vương tôi đã nhận phần quà lớn này. Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ tự mình đến chào hỏi cậu ta!”

“Nếu đã như vậy thì chúng tôi đi luôn đây!”, Vũ Minh đắc ý nói.

Nhìn Vũ Minh dẫn Vương Học Bính và một bảo vệ khác nghênh ngang ra khỏi khu nhà họ Tần, trong mắt Tần Quảng Vương bỗng nổi lên ý định giết người.

“Không ngờ tập đoàn Phi Long lại mạnh như vậy, thảo nào dám cao ngạo, xem thường Thập Điện Diêm La tôi đến mức đó!”, Tần Quảng Vương hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra ba mươi năm tôi không về Sở Bắc, nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ đã không còn biết cái tên Thập Điện Diêm La tôi rồi!”

Dứt lời, Tần Quảng Vương nhìn xung quanh lạnh lùng nói: “Tôi biết suy đoán của các vị, nếu các vị nghĩ Tần Quảng Vương tôi không có cách nào đối phó với tập đoàn Phi Long thì các vị sai rồi!”

“Tập đoàn Phi Long nhiều nhân tài nhưng Thập Điện Diêm La tôi cũng không phải rảnh rỗi cả đời!”

“Đúng vậy!”, Tần Nam lập tức xu nịnh: “Ngoài quản gia Tần có võ công tuyệt đỉnh ra, còn có hai con quỷ Âm Dương nữa!”

“Có lẽ nghe đến thanh danh lừng lẫy của hai con quỷ Âm Dương, các vị đều như sét đánh ngang tai nhỉ?”

 

“Cái gì?”

“Hai con quỷ Âm Dương cũng đến à?”

Tần Nam vừa dứt lời, mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Mặc dù người trẻ tuổi không có ấn tượng gì với tên này nhưng mấy người lão làng như Đường Bắc Sơn, Thương Trăn, Bắc Dã Vọng và Sở Nhân Vương rất quen thuộc với hai con quỷ Âm Dương.

Bề ngoài rất giống dã thú.

Chỉ ăn thịt người, uống máu người.

Bọn chúng đã từng gây ra vô số trận đẫm máu ở Sở Bắc, nhắc đến bọn chúng ai ai cũng biến sắc, trốn còn không kịp.

“Gừ”

Đúng lúc này, tiếng gầm gừ của hai con quỷ Âm Dương vang lên từ phía sân sau nhà họ Tần.

Hệt như mãnh hổ xuống núi tìm thức ăn.

Mọi người nghe thấy đều vô cùng kinh hãi.

“Các vị, lần này tôi đến Sở Bắc là để gây dựng lại địa vị tuyệt đối của nhà họ Tần ở Sở Bắc!”, Tần Quảng Vương nói tiếp: “Tôi cũng biết tập đoàn Phi Long rất có thực lực”.

“Nhưng có Thập Điện Diêm La tôi ở đây, tập đoàn Phi Long sẽ bị xóa sổ ở Sở Bắc ngay thôi!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc