ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 337: Ngừng diễn

Lâm Phong liếc nhìn các thực tập sinh ở phía sau Lâm Nhã Hiên, ngoại hình đúng là không tệ. Nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp.

Vừa khéo mười bộ phim chiếu mạng còn thiếu không ít diễn viên phụ.

“Được!”, Lâm Phong gật đầu, nói: “Tạm thời chỉ có thể làm vậy thôi!”

“Nhưng Tổng giám đốc Lâm, bên phía Thái Húc Côn vẫn mong cô khoan dung một chút, dù sao cậu ấy cũng là nam chính”.

“Chuyện Thái Húc Côn tôi sẽ xử lý”, Lâm Nhã Hiên nói: “Việc quay phim không thể chậm trễ, anh nhờ đạo diễn phân vai cho họ đi!”

Thế là Lâm Phong dẫn những sinh viên này đến gặp đạo diễn.

Đạo diễn quyết định quay những cảnh của diễn viên phụ trước theo cách nghĩ của Lâm Nhã Hiên.

Những sinh viên mới tốt nghiệp vốn có kiến thức chuyên môn vững chắc, cộng thêm lần đầu tiên tiếp xúc với đạo diễn quay cùng lúc mười bộ phim chiếu mạng, do đó ai nấy đều vô cùng phấn khởi, biểu hiện rất cố gắng.

Cảnh quay của họ cơ bản đều chỉ quay một lần là xong.

Đạo diễn rất hài lòng với điều đó.

“Nếu Thái Húc Côn cũng có diễn xuất như bọn họ thì mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta chắc chắn sẽ đạt doanh thu rất cao!”, đạo diễn bùi ngùi nói.

“Đáng tiếc những đứa trẻ này chỉ vừa mới ra mắt, tuy biểu hiện không tồi nhưng lại không có tiếng tăm, khán giả nào sẽ bỏ tiền xem chứ!”, phó đạo diễn nói: “Thái Húc Côn lại khác, chỉ dựa vào tên của cậu ta đã có thể đạt được doanh thu trăm triệu tệ!”

Khi đạo diễn và phó đạo diễn đang nói chuyện, đám người Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh đã quay về.

Nhìn thấy đoàn làm phim lại đang quay hình khẩn trương, Thái Húc Côn không khỏi chế nhạo: “Ồ, đoàn làm phim có không ít gương mặt mới nhỉ!”

Vừa nhìn thấy Thái Húc Côn quay về, đám người đạo diễn lập tức tươi cười nghênh đón: “Phải, Húc Côn, đây đều là thực tập sinh từ học viện Điện ảnh Sở Bắc, tập đoàn Phi Long đã phỏng vấn và thử vai, đặc biệt tiếp viện cho đoàn làm phim chúng ta”.

“Sao?”, Thái Húc Côn cười nhạt, khinh thường nói: “Có những diễn viên như chúng tôi còn chưa đủ à?”

“Xem ra kinh phí của đoàn làm phim cũng dồi dào lắm đây, vậy mà suốt ngày cứ bảo kinh phí eo hẹp, bây giờ lại tuyển vào nhiều người như vậy”.

Nghe Thái Húc Côn nói, khóe miệng của đạo diễn không khỏi giật giật.

Vì sao kinh phí không đủ, trong lòng cậu không rõ hay sao?

Phần lớn vốn đầu tư đều làm thù lao trả cho cậu, kinh phí của đoàn làm phim có dồi dào nổi không?

Nhưng đạo diễn cũng chỉ lầm bầm mấy câu ở trong bụng chứ không dám nói trước mặt Thái Húc Côn.

“Được rồi, được rồi”, thấy đạo diễn chịu thua, Thái Húc Côn lộ vẻ đắc ý, nói: “Bọn tôi đã quay lại rồi, bắt đầu quay thôi!”

“Dù sao chúng tôi cũng là diễn viên, phải chú trọng đạo đức nghề nghiệp. Không giống như tổng giám đốc nào đó, làm chuyện hổ thẹn mà không dám nhận!”

Thái Húc Côn nhìn quanh các thực tập sinh một lượt, nhìn thấy một sinh viên nữ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, thế là nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Hắn nói với đạo diễn: “Anh đã phân vai gì cho họ vậy?”

“Không phải lát nữa có một cảnh để a hoàn phục vụ tôi sao”, không đợi đạo diễn trả lời, Thái Húc Côn đã chỉ tay vào nữ sinh viên xinh đẹp kia, nói: “Tôi thấy cứ để cô kia diễn vai a hoàn đi!”

“Hả?”, Lư Vy được Thái Húc Côn chọn trúng không khỏi kích động: “Tôi sao?”

Dù sao Thái Húc Côn cũng là ngôi sao nổi tiếng có hơn trăm triệu fans hâm mộ.

Từ lâu Lư Vy đã vô cùng ngưỡng mộ Thái Húc Côn.

Được diễn cùng một người có địa vị trong giới giải trí như Thái Húc Côn, Lư Vy có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

“Đúng!”, Thái Húc Côn dùng thái độ đứng trên cao nhìn xuống, gật đầu nói: “Cô không nghe lầm, chính là cô!”

Nhìn thấy Lư Vy vui vẻ như vậy, đạo diễn lại âm thầm hừ một tiếng, phỏng chừng tên này lại có ý đồ với cô gái xinh đẹp nhà người ta rồi.

Làm việc chung với nhau bao nhiêu lâu, đạo diễn hiểu quá rõ về Thái Húc Côn.

Nhất là đời tư hỗn loạn của Thái Húc Côn.

Gần như không ai không biết.

Cũng chỉ có những người mới ngây ngô mới dính vào mà thôi.

Quả nhiên trong quá trình quay, Thái Húc Côn mượn cớ quay phim cố tình sàm sỡ Lư Vy.

Sau mấy cảnh quay, Lư Vy đã ý thức được chỗ không ổn.

Trong quá trình quay phim, cô ấy bắt đầu có ý tránh né Thái Húc Côn.

Bởi vậy Thái Húc Côn mất hứng nói: “Cô tránh cái gì? Không lẽ tôi là dịch bệnh hay sao? Cô không có tinh thần kính nghiệp như vậy thì làm sao quay phim?”

“Tôi!”, Lư Vy thật sự giận mà không dám nói.

Sợ Thái Húc Côn nói mình diễn không tốt, bảo đạo diễn đổi người.

Dù sao, có thể diễn cùng một người có địa vị trong giới giải trí như Thái Húc Côn là cơ hội vô cùng hiếm hoi.

“Húc Côn, tuy tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, nhưng xét từ cảnh quay vừa rồi, tôi hoàn toàn không nhìn ra sự chuyên nghiệp, mà ngược lại cảm thấy anh có ý đồ mượn cảnh quay để sàm sỡ Lư Vy!”

Hoàng Tiểu Minh, một bạn học nam của Lư Vy, đứng bên cạnh quan sát không thể làm ngơ được nữa.

Anh ta lên tiếng chỉ trích Thái Húc Côn.

Hai người họ có tình cảm với nhau, thuộc kiểu trên tình bạn dưới tình yêu.

“Cậu đang nghi ngờ tôi sao?”, Thái Húc Côn nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Minh, cười nhạt, trên mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp như cậu có tư cách gì để dạy dỗ tôi hả?”

“Cậu là đạo diễn lớn hay là đàn anh của tôi à?”

Thái Húc Côn nói một tràng làm Hoàng Tiểu Minh không thể đáp lại.

“Húc Côn, anh bớt giận, là do tôi làm không tốt!”, thấy Thái Húc Côn nổi cáu, Lư Vy vội vàng hòa giải: “Hoàng Tiểu Minh vừa mới tốt nghiệp, không hiểu gì hết, hi vọng anh Húc Côn đừng chấp nhặt với anh ấy”.

“Loại người như cậu ta mà cũng xứng để tôi chấp nhặt sao?”, Thái Húc Côn bực dọc, mất kiên nhẫn nhún vai nói: “Được rồi, quay đến đây thôi!”

“Đi rót ly trà cho tôi đi!”

“Bận rộn lâu như vậy mà một cảnh quay cũng không quay xong, còn bị các người làm bực mình, khát chết tôi rồi”.

“Được!”, Lư Vy nghe vậy vội vàng gật đầu: “Tôi sẽ đi rót trà cho anh!”

 

Thế là Lư Vy đi đến bên bình trà, rót một ly nước trà rồi đưa cho Thái Húc Côn.

Khi Thái Húc Côn nhận ly trà còn cố tình run tay, không cầm vững.

Nước trà rơi vãi ra tay của Thái Húc Côn.

“Á!”, Thái Húc Côn lập tức la lên một cách khoa trương: “Cô làm gì vậy?”

“Nước trà nóng như thế mà, cô định làm bỏng tay tôi à?”

“Xin lỗi, xin lỗi!”, Lư Vy cũng không ngờ lại đột nhiên xảy ra sự cố, vội vàng xin lỗi: “Tôi không cố ý!”

“Không cố ý sao?”, Thái Húc Côn trách mắng: “Tôi thấy là cô cố ý đấy!”

“Đạo diễn”, Thái Húc Côn lại nhìn sang đạo diễn, nói: “Anh phải đuổi con nhỏ tay chân vụng về này đi!”

Đạo diễn lắc đầu nói: “Húc Côn, bọn họ do Tổng giám đốc Lâm đích thân đưa đến, tôi không có quyền đuổi bọn họ”.

“Không đuổi phải không?”, Thái Húc Côn khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt đắc ý vì đạt được mục đích: “Giải trí Thiên Thành đúng là làm người ta thất vọng, nam chính bị diễn viên phụ kiếm chuyện mà chỉ có thể nhẫn nhịn”.

“Tôi thấy đám người này nhờ quan hệ với Lâm Nhã Hiên mới vào được đây!”

“Để bày tỏ kháng nghị, tôi sẽ ngừng diễn!”

Bình luận

Truyện đang đọc